BÃO - Trang 74

không rành việc này, tay ông khỏe và cứng quá, có lẽ vì trong nghề
lính khi xưa, phải siết thật chặt khẩu súng để súng khỏi tuột mất khi họ
bắn. “Sao giờ cháu lại mặc đồ đen?” Ngài Kyo hỏi. Tôi trả lời không
do dự: “Vì trời sắp sang đông rồi, vì ngài sắp đi và vì trời sẽ âm u lạnh
giá trong lòng những đứa trẻ buồn bã.” Ông không biết đối đáp ra sao.
Ông nằm nghiêng người trên cát, hơi tách ra. Ông bỏ mũ và tôi thấy
ông cắt tóc rất ngắn, kiểu nhà binh.

Điều này khá kỳ lạ, bởi Ngài Kyo đang nhìn tôi và tôi cảm thấy một

ai đó khác. Như thể lúc này đây có hai con người trong ông, một
người điềm tĩnh và mạnh mẽ, tôi vốn biết rõ người này còn người kia
thì khác biệt, khiến tôi sợ, chăm chăm nhìn tôi như đang nhìn qua lỗ
của mặt nạ. Tôi rùng mình, lùi lại, còn ông nhích gần, đôi mắt xanh
lục ánh lên tia sáng xa lạ.

“Sao ngài lại nhìn cháu?”
Ông không trả lời, tôi có cảm giác mình đang bơi giật lùi, trôi nổi,

như thể sắp ngất đi. Tim tôi đập thình thịch, tôi cảm thấy mồ hôi túa ra
trên lưng, trên ngực.

“Tới lượt ta, ta sẽ kể cho cháu một câu chuyện, ông đáp. - Câu

chuyện có thật không?” tôi hỏi. Ông ngẫm nghĩ: “Một câu chuyện
trong mơ, nên nó có những điều chân thật hơn cả thực tế.”

Tôi chờ đợi. Trong chốc lát, tôi vẫn là một đứa bé không muốn lớn,

nép vào một vầng ngực đàn ông to rộng để được bảo vệ khỏi trần thế
và phong ba.

Đêm tối đại dương lảng vảng quanh chúng tôi, nhưng giọng Ngài

Kyo nhẹ nhàng, giữ được bóng đêm quây thành vòng tròn, giống như
màn sương mù bị gió ngăn chặn.

“Trong mơ, ta gặp một người đàn bà đẹp hết mức tưởng tượng.

Không những đẹp, nàng còn có giọng hát thiên thần. Nàng đến từ trời
cao hoặc biển sâu, nàng xuống hạ giới để hiểu về con người. Nàng đi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.