BÃO - Trang 75

khắp các xứ sở, ca hát nơi nơi, trên phố, giữa quảng trường, trong
vườn, và mọi người đều dừng chân để lắng nghe nàng. Hát trở thành
nghề của nàng.

“Một hôm, nàng quen một người đàn ông. Người đó yêu nàng,

nhưng không đủ để cưới nàng làm vợ và anh ta bỏ rơi nàng. Nàng
buồn bã khôn nguôi, và quyết định sẽ không lưu lại thế gian lâu nữa.

“Rồi nàng gặp một người đàn ông khác, nhưng nàng không còn yêu

được như lần đầu tiên. Để thử thách, nàng bảo anh ta thổ lộ tâm tình.

“Anh ta không muốn, anh sợ thổ lộ tâm tình rồi nàng sẽ phát hiện ra

điều xấu xa ghê rợn trong đó.

“Nhưng một ngày, anh ta đã làm việc ấy. Anh say, hoặc giả anh đã

quên mất mình là ai.

“Và khi anh ta thổ lộ tâm tình, người đàn bà thấy ghê sợ. Tâm hồn

đó đen ngòm, bị sâu bọ đục khoét, nó đã chết.

“Thế là người đàn bà của biển không muốn hát nữa. Nàng im lặng

ngồi ngắm biển, rồi một hôm, bão tới, gió rít còn sóng tung bọt lên tới
vách đá.

“Người đàn ông đưa bạn tình về nhà trú bão, họ thao thức tới khuya,

nhưng cuối cùng người đàn ông ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, khi thức
giấc, anh thấy chỉ có mình anh ở nhà.

“Ngoài trời bão đã tan, anh gọi, gọi mãi nhưng không có tiếng trả

lời.

“Bên bờ biển, anh thấy quần áo người tình được gấp cẩn thận. Anh

chờ đợi cả ngày, cả đêm và ngày hôm sau nữa. Nhưng người đàn bà ấy
đã không bao giờ trở lại.

“Nàng đã quay trở về biển khơi vô tận.
Một câu chuyện buồn, tôi nói. Đó có phải chuyện của ngài không?”

Ngài Kyo không trả lời. “Đó chỉ là một giấc mơ thôi, cuối cùng ông
cũng nói. Giấc mơ nào cũng buồn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.