BÃO - Trang 76

Ngài có tin là biển ăn thịt người không?” Tôi thậm chí không chắc

câu mình hỏi có nghĩa hay không. Ngài Kyo ngập ngừng rồi bảo:
“Trước đây ta tin như thế. Bởi vậy ta mới tới đây để xác minh điều đó.

Thế bây giờ ngài đã biết chưa?
Chưa, Ngài Kyo đáp. Ta chẳng biết được gì. Nhưng ta cho rằng

quên đi thì hơn. Ta cho rằng hồi ức không nên ngăn chúng ta sống.”

Tôi dường như không thể chịu nổi điều ông nói. Cổ họng tôi nghẹn

lại, tôi thấy mồ hôi túa ra trên lưng, trên tóc. Tôi nghẹn ngào.

“Thế có nghĩa là...”
Tôi không nói nốt thành tiếng được
“Thế có nghĩa là ngài sẽ ra đi mãi mãi?”
Ngài Kyo khẽ mỉm cười mãn nguyện. “Ta không biết... Ta đã thấy

thích sống ở đây.”

Ông cho là tôi hỏi xã giao, nhưng tôi căm ghét xã giao.
“Nếu ra đi, ta sẽ nhớ nhiều điều lắm. Sẽ nhớ cháu, June à. Không

phải ngày nào một người đàn ông cũng gặp được người như cháu.”
Ông nói thêm, khiến tôi càng tê tái: “Ai khác sẽ dạy ta câu cá đây?”

Ông đứng dậy, cất bước đi về phía làng. Ông không hề cứng nhắc

và trịnh trọng nữa. Ông đút tay vào túi áo gió vàng. Có thể ông còn
đang huýt sáo nữa. Ông hơi xoay người lại. “Sao, cháu có đi không?”

Tôi ngồi trên cát ẩm. Trời bắt đầu mưa. Tôi cảm thấy những giọt

nước lạnh lác đác rơi xuống mặt. Một mùi hắc, nồng, bốc lên từ biển.
Tôi nghẹn ngào trả lời: “Không, cháu nán lại chút nữa.” Ông không trả
lời. Hoặc ông đã nhún vai, điệu bộ của người thực sự bất cần. Hoặc
ông đã chào tạm biệt nhưng câu nói bị gió cuốn mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.