BÃO - Trang 92

Tôi đang trong thời kỳ lại sức. Ít ra đó cũng là điều mà bác sĩ nói,

sau khi ghi nhận con sốt của tôi đã hạ. Sốt 38 độ 2 sáng nay. Những
cơn đau trong đầu dịu dần, và vị đắng trong miệng trở nên quen thuộc
hơn, hơi giống vị cà phê đen, mà tôi đòi, và mẹ không phản đối nữa.
Có vẻ như bây giờ tôi đã lớn. Kỳ kinh nguyệt lại đến, khiến mẹ tôi nhẹ
lòng. Tôi tưởng tượng có lúc mẹ đã cho rằng tôi đang chờ đợi một em
bé ra đời. Vì mẹ từng trải qua chuyện này, mẹ đã mang thai tôi khi
mới mười tám! Cuối cùng gã bồ khốn kia đã ra đi, mẹ tôi đã đuổi gã,
khi những người đàn bà của biển chở tôi bằng xe cút kít gắn mô tơ đến
tận cửa nhà tôi. Hình như gã đã sán lại trong lúc mọi người cởi quần
áo cho tôi, và tôi nổi điên, tôi gào lên rằng gã ta là kẻ đồi bại và một
kẻ ấu dâm. Hai mẹ con đã sống không rời nhau tất cả các ngày sau vụ
đuối nước của tôi. Mẹ chỉ ra ngoài một lúc để mua đồ ăn, mua cá khô,
những hộp thịt bò muối. Do bão, người ta không tìm được những thứ
mình muốn trong các cửa hàng nữa. Thậm chí có những thứ sạch
bách, như kem đánh răng chẳng hạn. Nhưng cũng chẳng nghiêm
trọng, có thể đánh răng bằng xút bicacbonat cũng rất sạch.

Ngày nào hai mẹ con cũng nói chuyện với nhau. Chúng tôi nói

chuyện với nhau như chưa từng nói từ hồi tôi còn bé. Mẹ rất đẹp, da
không nâu và tóc không xoăn như tôi, da mẹ rất trắng, với mái tóc
mượt xen lẫn những sợi bạc. Mẹ bảo tôi nhổ tóc trắng cho mẹ, nhưng
tôi từ chối, tôi muốn mẹ đừng mất đi thứ gì, mẹ đừng thay đổi gì.

Đây là lần đầu tiên mẹ thực sự nói chuyện với tôi về bố. “Bố cao và

khỏe mạnh như con,” mẹ nói. Mẹ không bao giờ nói tên bố. Mẹ khẽ
cười, mẹ bảo đã quên tên bố.

“Sao bố lại bỏ đi? Sao bố bỏ mẹ lại?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.