BÁO CÁO CHÍNH PHỦ - Trang 105

“Anh Cường...“

Gã nhìn chỗ thức ăn, lắc đầu.

“Anh Cường, anh ít nhiều cũng ăn một chút.“ Tôi suýt khóc.

“Cậu đi tìm cho tôi bộ quần áo.“

Tôi liếc nhìn quản giáo Xa, được sự ngầm chấp thuận liền vội vàng lao

về phòng giam. Tôi chạy như mất hồn, chạy đến mức gió ù ù bên tai, hình
dạng những khung cửa sổ hai bên bị kéo dài bẹt xuống, vẹo đi. Tôi quên
mất cần chạy đi đâu, cần phải làm gì. Tôi quả hy vọng con đường dưới chân
dài mười dặm, một trăm dặm, một nghìn dặm, một vạn dặm, vòng quanh
trái đất một vòng lại một vòng, mãi mãi không có điểm kết, vĩnh viễn để tôi
lao đi như một mũi tên không dừng, để tôi phi thẳng lên vũ trụ...

Tôi mang lại một cái áo jacket màu nâu sẫm tốt nhất, còn cầm theo lược,

dầu bóng tóc, ngoài ra còn mượn thêm từ chỗ cảnh sát nữ hộp gel xịt tóc,
trang điểm cho Mắt lác thật gọn gàng bóng mượt, trông như ca sỹ Hồng
Kông.

“Cảm ơn cậu.“ Gã nhìn tôi, ánh mắt rõ ràng đang nói: Vẫn là cậu hiểu

tôi.

Ngoài cửa thỉnh thoảng có người đi qua, tiếng chân làm mắt gã sáng lên

từng đợt. Tôi biết gã đang chờ đợi một tiếng bước chân, một tiếng chân
chúng tôi đều quen thuộc. Những người từng ngồi tù đều có khả năng phân
biệt tiếng chân rất giỏi, có thể từ tiếng chân đi nhận ra ai đến, còn có thể
biết được sắc mặt, tâm trạng, suy nghĩ thậm chí cả đồ vật mang theo của
người đến, một người vác nặng lúc bước không thể giống một người tay
không, một người đến để gây chuyện tiếng chân quyết không giống một
người đến báo tin mừng.

Ánh mắt Mắt lác chợt lay động, dường như đã nghe thấy điều gì, nhưng

tôi thì không nghe ra cái gì. Mắt gã càng sáng hơn, có một cảm giác như
toàn thân nổi gai ốc, nhưng tôi vẫn chẳng nghe ra tiếng gì. Mãi tới lúc cuối
cùng, tôi mới phải bái phục đôi tai tinh nhạy của gã: từ trong yên tĩnh vang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.