BÁO CÁO CHÍNH PHỦ - Trang 111

Trình tự giao nhận phạm nhân cũng không phức tạp. Quản giáo đọc một

tên, một phạm nhân liền đứng lên phía trước, đợi cảnh sát từ tỉnh về đối
chiếu với sổ tên thu nhận, sau đó lên xe tù ngồi chờ.

Lúc đến lượt tôi lên xe, một tay cảnh sát cao lớn chỉ cái chai Coca Cola

tôi đang cầm trên tay. “Đây là cái gì?”

Tôi nói là trà, để uống trên đường đi.

“Vứt đi!”

“Cả đoạn đường bốn năm tiếng đồng hồ...”

“Dài cả ngày cũng không được uống! Uống nhiều là lại đái, đã đái là

sinh sự. Muốn bỏ trốn hả?”

“Quản giáo Xa đã đồng ý rồi.”

“Quản giáo Xa? Quản giáo máy bay cũng không được!”

Các bạn của hắn cười. Tôi quay đầu liếc nhìn, phát hiện quản giáo của

trại không ai cười, quản giáo Xa mặt tối sầm, nhưng không hề lên tiếng.

“Bám váy đàn bà!” Trong thùng xe có người lẩm bẩm.

Đại khái là thuận chiều gió, tiếng thì thầm ấy lại lọt vào tai tay kia, hắn

sững người. “Kẻ nào nói? Nói gì đấy?” Hắn quay đầu lại, nhìn chằm chằm
mặt từng người trên xe, nhìn một lượt coi như đã chắc chắn kẻ vừa lẩm
bẩm. “Mày - chính mày - xuống đây!”

Kẻ lẩm bẩm đương nhiên không muốn xuống, chúi ra đằng sau mọi

người. Chúng tôi cũng lấy chân ngầm che chắn cho y. Tay cảnh sát nổi cáu,
gọi mấy tiếng không có kết quả, giận dữ khua gậy trèo lên xe, một tay chộp
lấy kẻ kia ấn xuống ghế. “Mày nói lại lần nữa xem, nói!” Giày da và gậy
cảnh sát cùng đập xuống, góc thùng xe tru tréo kêu lên.

Quản giáo Xa đột nhiên hét lên: “Dừng tay!”

Tay cảnh sát thở hổn hển quay lại, “Cái gì?”

“Đánh chó cũng phải xem mặt chủ. Ở đây là chỗ anh có thể tùy tiện làm

liều à? Anh quen diễu võ dương oai rồi hả? Đến đây chẳng có tí quy củ nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.