BÁO CÁO CHÍNH PHỦ - Trang 12

chỉ dăm ba phạm nhân nộp tiền đăng ký thêm bữa, những kẻ mà người thân
xót ruột đóng tiền thêm mới có thể được ăn bữa ăn tự phí này, bằng không
thì chỉ đành chịu đói. Tôi nhận ra, đa số những người ở đây đều giống tôi,
chỉ có thể liếm môi nuốt nước bọt, chuẩn bị tự đấu tranh với cái dạ dày
rỗng. Tôi cũng nhận ra rằng, đầu lĩnh phòng giam là một ngoại lệ, bất kể kẻ
nào gọi bánh mì hay sữa bò, quẩy rán hay mì gạo đều phải dâng lên mời gã
trước, mặc gã chọn lựa. Đợi cho cả gã lẫn hai trợ thủ bên trái bên phải ăn no
uống đã, phần thừa lại mới thuộc về kẻ cống tiến. Bọn họ cuối cùng cũng
đợi được một cái đánh mắt của đầu lĩnh, từ chỗ đứng nhìn xa tít bước lại,
bưng chút cơm thừa canh cặn còn sót lại ra xó, khom lưng rụt cổ vét bát
quèn quẹt, tuyệt không một lời oán hận.

Tôi biết gã tên là Lê Quốc Cường, kẻ thống trị phòng giam số 9. Tiền

bạc của mọi người trong phòng là tiền của gã, tài sản của mọi người trong
phòng cũng là tài sản của gã.

Gã liếc tôi, gọi tôi đến, cười khì khì rồi ném cho cái bánh mì, khiến tôi

chịu ân sủng mà lo thót tim.

“Mày nói xem, Đàm Vĩnh Lân có đáng coi là một tay khá không?”

“Nên nói là, đương nhiên...“ Tôi ấp úng dò đoán ý tứ gã.

“Nói thật xem, nói thẳng ra xem nào!”

“Vẫn... vẫn có thể... đáng coi...“

“Vì sao?”

“Người ta chất giọng tốt, điều hơi giỏi, có tố chất của một giọng hát

hay.”

“Không hổ danh là nhà báo!” Gã cao hứng quay ra đám người kia.

“Chúng mày nghe xem, tao nói Đàm Vĩnh Lân là con sâu ăn lá rau, không
hề thua kém Trương Học Hữu. Mấy đứa tai trâu bò chúng mày còn chưa
chịu phục không?”

Vài phạm nhân cười khan ứng phó, tỏ vẻ tự nhận là hạng tai trâu bò.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.