BÁO CÁO CHÍNH PHỦ - Trang 15

4

Kẻ ra tay chính là tên đầu nhỏ, người đưa đồ ăn cho tôi tối qua. Bây giờ

tôi mới trông rõ hắn ta vừa đen vừa gầy, người như bị vắt kiệt nước, đem
phơi mấy ngày, rồi lại ướp muối vắt lên gác bếp cho lửa hun, biến thành
món thịt sấy khô quắt, một giống người lùn châu Phi nhỏ bé. Mồm hắn
không có đường viền môi, chẳng qua chỉ là một vết dao rạch trên khuôn
mặt. Da đầu vừa mỏng vừa co rút khiến chỗ ấy toạc ra, nếu cười, cái mồm
lúc nào cũng như vết rách há miệng, nửa khuôn mặt chỉ thấy toàn răng.

Tôi hy vọng hắn đừng lại gần, nhưng hắn đã bước tới. Tôi hy vọng bọn

họ chỉ nói là nói vậy, hy vọng tên đầu nhỏ bỗng nhiên nở nụ cười, hoặc là
gã đầu lĩnh bỗng nhiên cười, sau đấy không khí sẽ hoàn toàn dịu lại, tiếp đó
mọi người nên làm gì thì cứ làm. Nhưng tôi phát hiện thấy chẳng có ai cười
cả. Hoàn toàn ngược lại, mắt tên đầu nhỏ lộ vẻ thỏa mãn và khoái trá, sung
sướng sải từng bước dài về phía tôi. Những kẻ khác đều theo hắn dồn lại,
xô đẩy nhau để tranh một vị trí quan sát tốt nhất, dường như để xem tôi sẽ
vùng vẫy và ngã gục ra sao, trở thành một con gà bị chảy máu như thế nào,
một con gà bị vặt cổ, toàn thân giãy giụa.

“Mày muốn đau ngắn hay đau dài? Muốn đánh nhiều bằng tay hay đánh

nhiều bằng chân?” Tôi không hiểu câu nói ấy của tên đầu nhỏ.

“Xin lỗi nhé, chúng ta kiếp trước không thù, kiếp sau không oán, hôm

nay chỉ là làm việc công.” Hắn thở dài một tiếng, “trông cậu trắng trẻo non
tơ giống con gái, tôi cũng không muốn mạnh tay. Hay là thế này, cậu gọi tôi
ba tiếng cha?”

Phòng giam rú lên một trận cười dã man, xen lẫn có tiếng vỗ tay giậm

chân. Không, bắt nó làm chó bò, cho nó chui háng, liếm đít.

Yên lặng.

Thực ra không phải yên lặng, mà là tôi bị mất thính giác bởi cái bạt tai

mạnh như trời giáng. Tôi có cảm giác mình bồng bềnh trong không trung,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.