BÁO CÁO CHÍNH PHỦ - Trang 16

trước mắt chỉ thấy vài vệt đen lặng lẽ bay lượn, một số con côn trùng đang
bò. Trong phút đó, có lẽ tôi quá khiếp sợ, quá tuyệt vọng, quá căm phẫn, chỉ
một cái bạt tai cũng đủ ngất đi. Nhưng mê man lại đâm hay, không sợ hãi
nữa, cũng không bị đánh nữa, bỗng có cảm giác tự do tự tại hồn phách
phiêu diêu. Sau này tôi mới biết, tôi không dám chống trả nhưng thực tế lại
là chống trả, không dám ra tay nhưng thực tế là đã ra tay, tuy không hề có
chút tự tin giành chiến thắng nào song trên thực tế tôi đã đưa một đường
quyền trúng đũng quần tên đầu nhỏ, vớ một cái bát ăn cơm đập vào đầu
hắn, còn tung một cước đạp giữa ngực hắn - đó là những điều sau đó mọi
người kể lại, toàn những chuyện tôi không sao tin được. Bọn họ còn nói lúc
tôi túm gáy tên đầu nhỏ dộng đầu hắn vào tường, âm thanh nghe tiếng sấm
nổ, vậy mà tôi cũng không nghe được. Bọn họ bảo tôi cắn rách cả bàn tay
tên đầu nhỏ, nhưng tôi không tài nào nhớ được cảnh tượng đẫm máu ấy.

Tóm lại, sau một đoạn ký ức trống rỗng phải để người khác điền vào,

mũi tôi sủi bong bóng máu, tôi tựa vào tường hổn hển mãi mới đứng thẳng
dậy. Tôi cứ tưởng sự việc còn chưa xong, cứ tưởng đầu và thân mình còn
phải tiếp tục hứng những đòn đánh nặng nề, nhưng không hiểu sao không
có ai ra tay cả. Tôi định thần nhìn rõ vài người, mới nhận ra không thấy tên
đầu nhỏ đâu. Ngó nghiêng một lúc, rốt cuộc mới thấy hắn nằm trợn mắt
dưới đất, mấy người đang đổ nước lạnh lau rửa.

Hắn sao vậy? Hắn bị tôi đánh ư? Tôi không biết, chỉ thấy miệng mình

mằn mặn, khạc một cái, một chiếc răng lanh canh rơi ra.

Khi tôi lảo đảo đi về phía bể nước, các tù phạm đều nhường đường, đưa

khăn mặt, múc nước, có người còn đưa một cục bông để nút mũi, vô cùng
ân cần. Có người hô to: “Mẹ mày muốn đánh nhau nữa à? Không mau
mang muối lại đây.” Tôi bỗng nhận ra, là họ mang muối cho tôi rửa vết
thương. Như thế nghĩa là tôi đã chiến thắng. Thực sự chiến thắng rồi. Tôi
thắng cho nên đã đứng trên kẻ khác. Từ nay, ở đây, tôi sẽ là nhân vật không
dễ bị bắt nạt, không còn phải nhìn sắc mặt của kẻ khác nữa, không còn phải
khom lưng cúi mặt nhường nhịn kẻ này kẻ nọ. Cuối cùng, tôi đã dùng cái
giá của một chiếc răng và một miệng máu để lấy được thể diện và uy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.