BÁO CÁO CHÍNH PHỦ - Trang 77

20

Tôi nhớ lại trận cờ tướng tối qua, câu nói “cậu thua rồi” của Què vẫn

còn đó, không sao tin được trước mắt là sự thật. Một người vừa mới sống sờ
sờ đã mất như thế, tắt thở rồi ra đi trong một cái túi ni lông bé tẹo. Một
người có hơi ấm, có tình cảm, có hoạt động, có tính cách đột nhiên biến
thành một đống thịt cứng đờ mặc người khác vần vã, trong lúc chúng tôi
đang ngủ say đã ra đi không biết từ bao giờ không lời từ biệt, cứ từ từ lạnh
dần và cứng lại ở một nơi gần trong gang tấc - sinh mệnh quả thật mong
manh, thần chết lại vừa một lần lặng lẽ lướt qua tai chúng tôi. Tôi nhặt được
một chiếc giày rất quen thuộc, kín đáo xỏ nó vào bàn chân lạnh giá của
Què, một bàn chân trần không ai chú ý giữa chốn hiện trường hỗn loạn này.

Vấn đề là, vấn đề nghiêm trọng là: Vì sao anh ta chết? Tự sát? Hay bị

sát hại? Tự sát hay bị sát hại là do nguyên nhân gì? Tôi nghĩ lại từng cảnh
tượng của mấy ngày trước, từng chi tiết, từng câu nói, không sao đánh hơi
ra âm mưu hay tội ác nào. Mãi rất lâu sau, tôi mới có một điểm nghi ngờ:
khi đó Cường Mắt lác thấp giọng hỏi tôi một câu: “Nếu có người muốn trị
mày, mày sẽ làm gì?”

“Liều một trận cá chết lưới tan.” Khi đó tôi thuận mồm đáp luôn.

Gã nhìn tôi.

“Anh có ý gì?” Tôi hỏi gã.

“Không có gì, chỉ tiện hỏi chơi.”

Về sau tôi càng nhớ lại càng thấy rõ: trước và sau khi hỏi câu đó, gã

không hát, không chống đẩy, cũng không cần người matxa, chỉ ngủ một
mình, nhưng trong khoảnh khắc gã chui vào chăn, khóe mắt lóe lên một tia
sáng. Tôi nhìn rõ, ánh mắt ấy tuy chỉ nhìn về phía cái đồng hồ giấy treo trên
tường, nhưng che giấu vẻ hung dữ - nếu tôi nhớ không nhầm.

Cảnh sát cũng không tin Què tự sát. Mọi người trong phòng giam đều bị

thẩm vấn, bao gồm ba lão già Tứ Xuyên mới tới hai ngày. Mấy tù nhân án

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.