BÃO ĐỒNG - Trang 14

Phượng đang ngồi dựa lưng vào bức vách lều run cầm cập. Phượng thấy
thế, bảo: "Anh sao không ngồi xuống chõng này, mà cứ đứng thế. Ngại à?".
Cải nuốt mấy hạt nước mưa nhỏ trên mái tóc xuống mồm, bảo: "Không,
anh có ngại gì đâu". "Thế sao anh không ngồi xuống?". Cải liền ngồi xuống
nửa phần chõng vẫn còn bỏ trống. Phượng lại nói trong hơi thở gấp gáp,
giữa hai cơn run lập cập: "Anh ngồi gần lại chỗ em đây này. Ừ, gần nữa.
Anh không thấy em bị nước mưa rét run hết cả người lên đây này". Cải đã
cảm thấy rất rõ cái rét, cái run từ hơi thở và da thịt Phượng phả vào người
mình. Bỗng chốc Cải như quên đi sự ngăn cách giữa hai người, một trung
uý chỉ huy đơn vị pháo cao xạ và một Chủ tịch Uỷ ban Xã nơi đơn vị đóng
quân, những ý tứ giữ gìn và cả những ngăn cách về quyền hạn, trách nhiệm
và giới tính, phút chốc như tan biến trong tiếng hai hàm răng lập cập va
nhau và hơi thở nóng hôi hổi của Phượng càng lúc càng như vây bủa lấy
Cải. Tiếng Phượng cũng càng lúc càng riết róng trong cái run lẩy bẩy,
không thể phân định rõ là run vì mưa rét, hay vì sự hồi hộp xúc động không
thể kìm nén: "Anh ôm em đi. Anh Cải! Ôm em chặt vào. Thế, thế! Hư hư
hư, anh... Em ấm người lên rồi đây này!". Cứ thế, hai người ôm riết lấy
nhau, như chở che cho nhau giữa trận giông gió ầm ào chẳng kém cơn bão
thốc tháo trên cánh đồng sau kỳ nắng nóng. Rồi không biết từ khi nào,
Phượng hay là Cải, đã cởi hết hàng cúc áo chiếc sơ mi màu lá cây của
Phượng ra, chiếc áo lót cũng rời một bên khỏi vai, để phơi ra ngồn ngộn hai
bầu vú tròn căng của Phượng, làm Cải mê mẩn như quên hết mọi sự trên
đời. Ngoài kia là nền trời vần vũ mây mưa, cùng những tia chớp như hai
dòng điện cực mạnh rạch loé bầu trời và xa hơn nữa là trận địa pháo phòng
không, giờ này đang náu mình dưới làn nguỵ trang, chờ loạt pháo nhả đạn.
Cải mân mê hai bầu vú tơ non, làm Phượng thích thú cười khach khách.
Bỗng bàn tay Cải rời vùng ngực vuốt nhanh xuống, luồn ngay vào đúng cái
chỗ mẫn cảm nhất của người con gái, làm Phượng lập tức co rúm người lại
và nhanh như cắt ngồi bật dậy, kéo vội ống quần, vạt áo che người. Trong
khi Cải còn chưa kịp hiểu thế là thế nào, Phượng đã cất giọng nhẹ nhàng, từ
tốn như dỗ dành: "Em xin lỗi anh, vì sự việc đến nhanh quá, em chưa kịp
nói. Trước khi anh Thuật lên đường nhập ngũ, em đã hứa với anh ấy dù thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.