BÃO ĐỒNG - Trang 236

- Ừ phải, bà dồn cả vào mang đun lại cho nóng. Cái giống ăn gỏi là

bỗng phải nóng giẫy đành đạch mới ngon.

Nghe ông bảo bà thế, Cải vội ngẩng nhìn ông Mải đến vài giây. Dáng

người quắc thước, khuôn mặt vuông chữ điền, đôi tai to, hơi cụp vào trong,
chỉ nhìn đã thấy tướng mạo mạnh mẽ, cương trực, phúc hậu. Người có
tướng mạo ấy, nếu gặp thời gặp thế, chưa biết chừng làm tới công hầu danh
tướng là đằng khác. Đã qua tuổi sáu nhăm, nhưng đôi mắt vẫn còn nhiều
lòng đen, uống đến mấy chén rượu chưa thấy vẩn đường đỏ trong con
ngươi, như ở những người cùng độ tuổi. Chỉ nhìn vào đôi mắt, không thể
nói ông say rượu. Mà say thế nào được, khi nghe ông vừa giục bà mang nồi
bỗng đi đun lại cho nóng. Người say không thể nói rành rẽ như thế. Cả Túc
nữa. Túc cũng chưa say, hay không say thì cũng thế. Ba người có một na
rượu vẫn còn gần nửa, sao có thể say. Cải nhón tay nhặt cái lá sung, rồi lá
vọng cách, lá mơ, đinh lăng đặt vào bát ông Mải, nói:

- Chú Túc vừa nói cái gì thế, hả ông? Con nghe chẳng hiểu đầu trê

đuôi nheo ra làm sao cả.

- Hừ, nghe làm gì cái thằng ấy. Anh cứ để đấy, tôi lấy được mà. Tà tà,

chờ bà mang bỗng lên.

Ông Mải vừa dứt lời, thì ai như con gái rượu, chưa thấy người đã thấy

tiếng vọng vào từ ngoài cổng:

- Ối, mẹ nấu bỗng hay nấu gì mà thơm thế?

Cũng vừa lúc bà Mải bưng nồi bỗng trong bếp đi ra:

- Sao về muộn thế con? Mau rửa chân tay rồi vào ăn luôn thể.

Cô con gái năm nay đã hăm sáu tuổi, có lớn mà chưa có khôn, chẳng ý

tứ gì, hay không biết nhà có khách, vừa đi vào sân vừa nói bô bô:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.