Nói xong, ông với tay lấy chai rượu đang để cạnh chỗ Túc ngồi,
nhưng nghĩ sao lại dừng. Túc biết ý cầm chai rượu đặt vào cạnh mâm. Bữa
ăn không ai bảo ai mà dừng lại giữa chừng. Cải đưa mắt lặng lẽ nhìn cả ba
người, bắt đầu từ ông Mải, sang bà vợ, đến Túc. Rồi lại nhìn trở lại. Cả ba
người như đều có hàng mi cum cúp, giống nhau. Cả ba người như đều có
nét mặt thâm trầm, bí hiểm. Cả ba người như đang cố kìm nén một cái gì,
có lẽ không còn giữ kín như hũ nút được nữa, hay ít ra vừa mới xong đã bắt
đầu có vết rạn. Cải đưa đôi mắt đã có những vệt đỏ của rượu chạy ngang
dọc trong con ngươi, lặng lẽ nhìn ba người, rồi dừng lại ở ông Mải, cất
giọng khê nồng xền xệt không biết là của rượu, hay của sự mệt mỏi:
- Ngày con mới về nhận công tác ở Huyện, cũng gian nhà này, con đã
nói với ông, ông còn thương con như ngày xưa, xin ông hãy nói thẳng, nói
thật với con những gì ông biết, ông nghe, ông thấy. Đấy là cách tốt nhất
ông giúp con hoàn thành nhiệm vụ đảng và nhân dân giao cho, mà cũng là
nhiệt tình của ông đóng góp cho phong trào chung của Huyện nhà.
Bà Mải như ngại có điều gì xảy ra, vội lên tiếng:
- Thôi, ăn cơm đi bác Cải với bố Túc. Rồi quay nói với chồng: Ông
mọi khi chỉ một hai chén, hôm nay có nhắm, tôi thấy uống tới mấy chén rồi
đấy!
Viên cũng bê thức ăn để phần mình từ cái chạn con dưới bếp lên, ngồi
cạnh mẹ, tay cầm cái bát, quay hỏi bố:
- Bố ăn cơm con xới?
Bà Mải cũng bảo:
- Ông ăn bát cơm cho nóng, ông ạ!
Nhưng đã thấy ông cầm chai rượu dốc nghiêng xuống cái chén đặt
trước mặt. Rót cho mình, rót vào chén của Cải, rồi của Túc. Đoạn, cầm cái