chén giơ lên:
- Nào, ông con mình uống đi. Cái món gỏi cá phải có tý cay mới vào.
Nào, anh Cải, bố Túc! Vừa ăn vừa uống. Hết chỗ này, làm vực cơm cho
chắc bụng.
Nói đoạn, ông đưa chén lên môi. Túc cũng nhanh tay cầm chén rượu.
Chỉ có Cải vẻ ngập ngừng. Có tiếng bà gàn:
- Kìa ông! Say rồi đấy.
- Tôi mà say á! Có ba chỗ này cũng không thể say. Ông cầm cái chai
giơ lên. Nhưng cái giống rượu nó phải thế. Tửu nhập ngôn xuất mới là
người biết uống, lại vẫn biết mình không thể say. Chứ còn cái anh chỉ có
nhập mà không có xuất, mặt cứ mỗi lúc một tái đi, thì chỉ có là say bí tỷ. Hi
hi ha ha...
Bà vợ như để thử chồng, xem cái độ chính xác trong lời nói của ông
còn được đến đâu:
- Thế ông có nghe thấy bác Cải vừa nói gì không nào?
- Sao tôi lại không nghe. Chung quy là anh ấy muốn biết cái chuyện bà
với con Viên nói từ nãy đến giờ về lúa má nghĩa là thế nào, đúng không,
anh Cải? Nhưng hẵng uống đi đã! Uống hết chỗ này mừng cho mẹ con nhà
Nhiệm thoát đòn anh em nhà Bường. Rồi tôi sẽ nói cho mà nghe. Này,
uống...!
Ông Mải cầm chén rượu kề vào môi, rồi dốc cả chén rượu vào cổ. Ông
vừa đặt cái chén xuống cạnh mâm, vừa hà một tiếng rõ to như thể dốc cái
túi hơi chứa bao nhiêu men trong ruột gan ra hết bên ngoài. Cải đang cầm
cái chén trong tay, nhìn ông Mải, rồi nhìn Túc. Thấy hai người đã đặt chén
xuống mâm, Cải cũng không thể không uống. Anh ngập ngừng đặt chén lên
môi, nghe tiếng ông Mải nói: