BÃO ĐỒNG - Trang 46

trọc nghĩ ngợi cả đêm. Gần sáng tôi lay ông Lạc dậy. Tay vừa dụi mắt, ông
vừa hỏi giọng rất tỉnh, như cũng cả đêm không ngủ: "Đội trưởng không ngủ
được, chắc muốn uống trà, để tôi đi đun siêu nước nhá". Tôi bảo: "Không
cần bác ạ, nước trong tích kia vẫn còn. Cháu thấy bác cứ trằn trọc thì gọi
bác dậy nói chuyện cho vui thôi". Ông Lạc nhìn tôi, hỏi: "Anh biết tôi trằn
trọc là do cái gì không?". Tôi bảo: "Dạ, cháu làm sao biết được trong đầu
bác nghĩ gì!". Ông Lạc cười: "Thế mà anh biết đấy!". Ông Chủ nhiệm Hợp
tác xã nhỏ nửa làng trong, như cách người làng tôi đến nay vẫn gọi thế, là
ai cũng hiểu nói đến thời nào rồi. Ông Chủ nhiệm Hợp tác xã nhỏ nửa làng
trong dường như vẫn còn cái máu của người đứng mũi chịu sào, dù việc to
việc nhỏ vẫn để mắt tới, chứ không vì cái chức quyền đã tuột khỏi tay rồi
thì cũng buông xuôi luôn. Tôi cười, nhìn ông Lạc hỏi theo kiểu người ta
đánh bài ngửa: "Vậy thì bác nói xem, bác biết cái gì cháu nghĩ trong đầu?
Rồi cháu sẽ nói vì sao bác trằn trọc khó ngủ". Ông Lạc móc chiếc bật lửa
trong túi áo, bật lửa, châm vào ngọn đèn hoa kỳ nhỏ như hạt đỗ xanh, rồi
quay ra tắt cây đèn soi cá treo ngoài hiên. Trời tháng năm, hừng đông đã
rực một màu đỏ ối. Ông Lạc quay vào, ngồi xuống chiếc bàn uống nước đặt
bên chỗ nằm, bảo: "Trời này chỉ một hai ngày nữa là mưa lụt đấy, anh ạ.
Muốn gặt nhanh gọn thì cứ phải cho khoán như tuốt lúa tối qua thôi. Đã
khoán tuốt được thì sao không cho khoán gặt?". Thì ra, điều làm ông mất
ngủ cũng là điều tôi nghĩ mung lung cả đêm. Nhưng với một người từng lo
toan công việc xóm làng bao năm trời, ông Lạc có phần còn nghĩ xa hơn tôi
tưởng. Tôi vội hỏi: "Sao bác lại nghĩ đến việc cho khoán gặt?". Ồng Lạc
nói như từ lâu đã nung nấu lắm: "Khoán tuốt lúa trong sân, khoán gặt ngoài
đồng, hay gì gì chăng nữa, cái chính vẫn là người ta phải thực lòng, phải tự
giác mới được. Chứ cứ bắt phải thế này, phải thế kia, nhưng người ta không
thực lòng, không tự giác, thì một cán bộ, chứ đến mười cán bộ cũng chả có
sức đâu theo Xã viên mà thúc như thúc tà được mãi". Được lời như cởi tấm
lòng, tôi quay sang nói với ông: "Bác ủng hộ cháu nhá!". Ông Lạc nói chắc
như đinh đóng cột: "Không riêng tôi, nhiều người ủng hộ. Cứ yên tâm làm
đi!".

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.