BÃO LẠC MÙA - Trang 218

.... Mưa. Không thể chờ nữa, tôi mở nắp piano. Phím ngà ố vàng. Thế

nhưng âm vang và cao độ của cây đàn Đức không chê vào đâu được. Tôi lật
hú họa tờ nhạc trong tờ ghi mới. Tựa đề But not for me in đậm. Trong bóng
tối, bản nhạc của Gershwin lờ mờ nổi lên tựa thảm cỏ bí mật. Giai điệu
trầm mượt chậm rãi và có những khoảng lặng khác thường. Bỗng, tiếng gõ
nhè nhẹ vẳng đến. Ai đó đứng ngoài quán. Qua ô kính tròn, chiếc áo mưa
xanh biếc, như vạt biển lạc lõng trôi đến góc phố đầy mưa xám ngắt buồn
thảm. Một người phục vụ mở khóa chốt. Mảnh biển xanh lạnh lẽ bước vào,
mang theo hơi mưa tươi mát. Không cần ngoái lại, tôi vẫn đông cứng. Cô
gái cất giọng khản đặc vì sự thay đổi nhiệt độ đột ngột:

- Anh Quân chưa đến ư, Huy?

- Không có ở đây! - Tôi lên tiếng, với tất cả sự lạnh nhạt có được -

Nhưng chị có thể đợi.

Trưởng nhóm hẹn sẽ đến. Chúng tôi có lịch tập nhạc.

Uyên Nguyên ngồi trên băng ghế mềm sát tường kính, vùi mắt vào

quyển sách tiếng Pháp bìa cứng. Ánh sáng mưa, hay chính cô gái mà tôi
thầm yêu suốt hai năm qua phả vào không gian chung quanh một làn hơi
huyền ảo. Thi thoảng, tôi vội vã nhìn trộm về khoảng sáng kia. Uyên
Nguyên vẫn bất động, chiếc khăn vẽ hình kỷ hà buộc hờ trên cổ, cái
nghiêng đầu mềm mại, dấu hiệu ý nghĩ chìm vào bên trong. Sự thanh mảnh
kín đáo mà hàng trăm lần tôi nhìn thấy trong giấc mơ hoang đường...

- Chị muốn nghe chút gì không? - Tôi phá vỡ sự tĩnh lặng.

- Cũng được, nếu cậu hứng thú! - Câu trả lời không mấy thiết tha. Rồi

cô khẽ khàng - Tôi muốn gặp Quân quá! Tôi cần nói với anh ấy một điều
quan trọng...

Bao giờ cũng là điều quan trọng, giữa những người đang yêu nhau.

Làm sao họ có thời gian hay chút tự do để nhìn vào nỗi buồn rầu, sự cô độc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.