BÃO LẶNG - Trang 100

hơn gì một đứa trẻ. Tiếng violin lại bắt đầu ngân lên, mọi người đưa nhau
ra sàn, xôn xao cười nói. Tôi nghĩ, thế là một buổi tôi đã trôi qua và tôi chỉ
còn mỗi việc đợi đến khi rạng sáng để xem cái kết cục của cuộc đời mình.

Quả thực buổi vũ hội này của ông d’Orty là một sự kiện có tiếng vang

nhất lúc đó. Ngay cả ở Paris người ta cũng phải nhắc tới trong một thời
gian rất lâu. Lúc này là một rưỡi. Trong trạng thái phấn khích tôi nhảy với
Artemise, cũng đang trong cảm xúc cao độ, cứ bám chặt lấy tôi. Nếu là
mười năm trước thì bà ta đã chinh phục được tôi, nhưng giờ đây còn lại
trong tôi chỉ là sự lạnh lẽo.

Trước kia Henry de Choiseux giành toàn bộ thời gian sống ở Paris và

Cognac. Khi quay lại thị trấn này anh ta mang theo toàn bộ tài sản của
mình. Giờ đây anh ta có bổn phận phải thực hiện những gì đã quyết định
trong sáng hôm sau như một hiệp sĩ anh hùng của buổi dạ hội, hay như một
quán quân trong tầng lớp quý tộc. Trong suốt thời gian còn lại, Henry de
Choiseux cố giữ vẻ khôi hài và thư thái vô tư. Tiếng cười và giọng nói oang
oang khó chịu của anh ta vang tới mọi góc trong phòng khiêu vũ của ông
d’Orty; căn phòng quá rộng và ồn ào đến nỗi khi tôi ấn chuông báo động họ
không nghe thấy gì. Thật đúng, tôi đã lo lắng một cách kỳ lạ khi không còn
lâu nữa tôi sẽ trở thành một sinh vật hiền lành nhưng ngu ngốc, mà là nạn
nhân của sự ngu dốt. Chỉ là một luật sư nghèo, tôi không phải là dòng dõi
trâm anh thế phiệt để có thể ngăn chặn sự đổ máu, để có thể thoát khỏi cái
chết.

Rồi tôi để ý thấy Choiseux bước ra sàn với một người phụ nữ mà tôi

không nhận ra là ai. Vẫn còn khoảng hai mươi người chưa bỏ mặt nạ ra
trong số đó có người bạn nhảy của Choiseux. Cô ta mặc chiếc áo dài đen
ánh vàng, nhảy rất đẹp. Gildas và Flora đang đứng ở xa, nói chuyện nhỏ
nhưng rất sôi nổi với nhau. Flora đã mất hết thần sắc, thậm chí đôi môi cô
như không còn giọt máu, nhìn Gildas, lau mặt cho anh ta, phủi sạch bụi trên
quần áo và đôi bàn tay với vẻ như thể cô sắp mất anh ta trong buổi thách
đấu ngày mai. Nhưng tôi biết sau hai năm ở Paris, Gidas đã trở thành một
nhà kiếm thuật rất giỏi và là một tay súng cừ khôi, vì thế chỉ có tôi là đáng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.