BÃO LẶNG - Trang 25

thấy anh ta nghiên chặt quai hàm. "Rất hân hạnh, theo yêu cầu của cô, tôi
sẽ đọc". Rồi Flora mỉm cười với anh ta. Quả thực cô mỉm cười với anh ta
theo cách chưa bao giờ có với tôi. Mỗi khi cô nhìn tôi, tôi đoc được trong
đó sự tôn trọng, biết ơn nhưng chưa bao giờ tôi nhận thấy một sự ngưỡng
mộ, thách thức như ánh mắt giờ đây cô đang dành cho anh ta.

Thật là một cảm xúc trong sáng và truyền cảm khi người thanh niên

trẻ quay về phía khung cửa sổ kiểu Pháp để tránh ánh mắt chăm chú. Tôi và
Flora đứng bên cạnh trong khi anh ta gõ nhịp lên những ô kính như để gợi
lại nguồn cảm hứng.

Trong khi ngắm nhìn quảng trường màu xám được nhuộm vàng trong

ánh hoàng hôn, tôi bỗng như thấy lại thời thơ ấu của mình. Tôi tưởng như
thấy mình lại là một chú bé con khoác chiếc áo choàng đổ đang chạy theo
một cậu bạn mặc áo khoác đen: tôi đang thụi nắm đấm vào tai cậu ta, hay là
cậu ta đang thụi nắm đấm vào tôi trong âm hưởng của bản nhạc mà dàn
nhạc Angoulême đang chơi và trong tiếng kêu khóc phẫn nộ, hoảng hốt của
những bà mẹ đáng kính của chúng tôi. Tôi bỗng phát hiện ra rằng tôi thuộc
về chính quảng trường lát đá kia cùng những đứa trẻ tinh quái ấy. Đó là nới
tôi được sinh ra và chỗ của tôi là ở đó chứ không phải trên cái ban công
này, bên cạnh người phu nữ làm tan nát trái tim tồi cùng anh chàng thanh
niên đang ngâm thơ cho cô nghe. Tôi đang làm gì giữa những con người
này vậy? Họ chưa già nhưng không phải là những đứa trẻ. Tôi không tìm
được chỗ đứng cho mình trong đám đông những con người trưởng thành
này. Bỗng dưng tôi muốn được ẩu đả như thời còn thơ xưa kia.

"Đứa trẻ trong nó sẽ không bao giờ trưởng thành" - Mẹ tôi thường nói

về tôi như vậy. Sự trưởng thành chậm chạp của tôi được giải thích bằng sự
qua đời của bà mấy năm trước. Mãi giờ đây - mà cũng có lẽ là lần đầu tiên
trong đời - tôi mới thực sự thấy nhớ bà, nhớ sự ấm áp, nhớ hương vị của
tuổi thơ bao bọc quanh bà, nhớ chiếc áo vải thô bà hay mặc mà tôi thường
dụi mặt vào. Tôi ân hận vi lúc đó sự qua đòi của mẹ không có ý nghĩa sâu
sắc với tôi như bây giờ. Giá như mẹ tôi sống lâu hơn thì tôi đã biết thương
bà nhiều hơn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.