BÃO LẶNG - Trang 35

thán phục ngưỡng mộ thì giờ làm tôi phát cáu. Tôi ngửa cổ nhìn vầng trăng
sáng kỳ diệu trên nền trời xanh sẫm điểm những vì sao lung linh. Thi
thoảng những đám mây báo bão từ hướng Tây, phía Quercy bay qua che
khuất mất vầng trăng. Những thớ thịt nơi cổ căng ra, và tư thế đầu ngửa ra
sau khiến hơi thở của tôi trở nên khó khăn, nặng nề. Tôi lau đôi tay dấp
dính đầy mồ hôi và bọt mép ngựa vào quần, chiếc quần tím mà Flora đã
khuyến khích tôi mua một lần đi hội chợ. Trong phút chốc tôi bỗng thấy
những thứ tôi mua với sự khích lệ cua cô thật vô nghĩa, thấy cái dây cương
sao mà thô ráp giữa những ngón tay tôi, và mối tình đơn phương của tôi sao
mà chua cay, thê thảm đến vậy.

"Nicholas..." Giọng Flora vang lên và tôi đưa mắt xuống nhìn cô.

Chúng tôi trao cho nhau một nụ cười đặc biệt - giờ tôi mới có thể cười nổi -
như thể xác nhận nhưng gì diễn ra sau đó...

Nhưng sự nhẫn nại của tôi chẳng được thêm bao lâu. Một lần nữa tôi

lại bị hành hạ bởi sự lo lắng và ngờ vực.

Hôm qua là lần đầu tiên kể từ khi đặt bút ghi lại câu chuyện này tôi có

cảm giác như mình vừa nhớ lại một điều gì đó mới mẻ, rằng tôi khơi lại
một miền ký ức đã ngủ yên trong cõi lòng sâu thẳm. Quả thực cảm giác này
khiến tôi khó chịu. Tôi sợ sự ngọt ngào cũng như sự tàn nhẫn của những
hồi ức không tên mà tôi đã cố khóa kín trong tâm tưởng. Liệu việc cố tìm
lại những phút giây hạnh phúc đã qua có khiến cho tôi phải ân hận nuối tiếc
không, và những ký ức đau đớn có mang đến cho tôi điều gì ngoài những
đau khổ mới không? Điều quỷ quái gì khiến tôi cứ mải miết viết trên những
trang giấy này đây? Những nỗi niềm đau đớn khôn nguôi, dai dẳng, thấm
thía nào đã khiến tôi cứ tiếp tục mãi cho tới tận lúc này?

Nơi đây, trong căn phòng gác mái, tôi xây cho mình một tòa tháp ngà

cô độc - như lời mô tả của ngài de Vigni. Tòa tháp của tôi có mùi ẩm ướt,
mỗi khi tôi tự giam mình trong đó thì bà chủ nhà của tôi lấy làm rất thất
vọng. Bà tưởng rằng tôi đến đây để làm việc và bà ngạc nhiên, choáng váng
vì sự kỳ quặc của tôi. Bà không hiểu tại sao tôi không bao giờ dùng tới
chiếc bàn viết đẹp đẽ làm bằng gỗ dái ngựa mà sáng nào bà cũng lau chùi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.