BÃO LẶNG - Trang 40

nhà văn mà trước đây, những người mà trước đây, trong suốt cuộc đời mình
tôi vẫn thường không công nhận.

Tôi sẽ đi nghỉ, để cái đầu nặng nề của mình được nghỉ ngơi thư thái

trên chiếc gối lông vũ êm ái cùng sự huênh hoang của tôi. Hình như đã rất
muộn rồi thì phải...

* * * * *
Có quá nhiều kỷ niệm, hồi ức mãnh liệt nhưng tôi đã quyết định kể lại

toàn bộ câu chuyện, không bỏ sót bất cứ điều gì. Vì thế hãy để tôi nhớ lại từ
từ.

Tôi có thể thấy mình đứng bất động giữa phòng, trong khi Gildas nói

những lời yêu thương với Flora, tôi biết cô không phải là hoàn toàn vô tư,
không nghĩ gì. Tôi đứng đó, trong lòng phẫn nộ, tưởng như có thể sẵn sàng
xông vào giết chết cả hai con người kia. Tôi căng thẳng tới mức chân tay
run lên và toát mồ hôi hột. Tôi tự tìm đến ngồi vào chiếc ghế bành phủ gấm
Đamát màu vàng. Tới lúc chết có lẽ tôi cũng không thể quên được cái tiền
sảnh hẹp nơi phòng khách nhà cô khi đó. Trong ánh nắng xiên, những hạt
bụi li ti nhảy nhót, những tấm vải bọc ghế mềm mại ngả màu. Từ trên
tường, một ông tổ của gia đình cô nhìn tôi như giễu cợt. Trên mũi giầy tôi
dính ít bùn do đi bộ, chúng khiến tôi cảm thấy khó chịu.

Tôi là một kẻ thua cuộc, một kẻ bại trận thê thảm.
Thực ra lớp cảnh mà tôi vừa làm ngắt quãng có thể là sự diễn tập một

vở kịch, song cũng có thể là một tương lai không xa tôi sẽ phải đối mặt. Tôi
nhớ mình đã đờ đẫn, choáng váng như thế nào, người hầm hập như lên cơn
sốt. Liếc qua gương, tôi chợt thấy ghê sợ hình ảnh của chính mình, và ý
nghĩ về tội ác lại ám ảnh trong tôi.

Tôi nhớ mình còn quan sát hai con người trẻ trung duyên dáng ấy

thêm một lúc nữa. Sự thoải mái tự nhiên của họ như khoét sâu thêm sự đau
đớn của tôi. Họ tiếp tục đọc vở kịch. Flora đọc trôi chảy hơn, như thể sự có
mặt của cái thằng tôi đau khổ, thất vọng càng khiến cho cô thể hiện kịch

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.