BÃO LẶNG - Trang 56

bởi một lớp màng mỏng, mọi vật nhạt nhòa, còn trong bóng tối thì tôi như
bị cận thị. Tôi luôn hoảng hốt mỗi khi trời nhá nhem tối, rồi bóng đêm ập
xuống. Giờ đây tôi thường nhắm mắt lại để hình dung ra bầu trời xanh xanh
nhất, những chiếc lá đỏ đỏ nhất, những cánh đồng rực rỡ nhất và những
người bạn vui vẻ nhất. Tôi thấy mình từ từ chìm vào dĩ vãng, thoát ra khỏi
thân xác kiệt quệ, tan thành bọt biển trôi nổi cùng sóng, gió, mặt trời. Tôi
để cho mình chìm vào mười bốn ngày hạnh phúc đã trôi qua.

Tôi tưởng tượng ra cảnh cô đang ngồi trên lưng ngựa, miệng mỉm

cười, quay lại đợi tôi vì con ngựa của tôi đang bị đau chân bước đi khập
khiễng. Khi nghe thấy d’Orty nói điều gì đó ngốc nghếch, cả tôi và cô đều
đỏ bừng mặt vì cô nhịn cười. Tôi dùng roi quất ngựa, cô kết tội tôi thô lỗ
cục cằn song sau đó lại tha thứ. Cô xoài người sang, đặt tay lên bờm ngựa
cạnh tay tôi - đôi tay rắn rỏi như sinh ra để ôm chặt lấy cô. Tôi vẫn không
biết rằng cô sẽ chẳng bao giờ thích chúng khi chúng khám phá cơ thể cô.
Chỉ có tôi tưởng tượng ra cảnh tay tôi lướt dọc cơ thể cô từ đầu xuống cổ,
vai... tới chân một cách đắm say, tôn thờ như thế nào.

Có phải tất cả đã xảy ra trong cùng một ngày không, Flora thì đầy

thách thức, ương bướng, con ngựa của tôi thì hoang dại, bản thân tôi thì thô
lỗ cục cằn để rồi sau đó lại ăn năn day dứt. Đó là sự khởi đầu hay kết thúc
của câu chuyện tình của tôi, nỗi đam mê của tôi, sự đắm say tuyệt vời của
tôi đỉnh cao là mười bốn ngày lang thang dạo chơi cùng một người phụ nữ,
người phụ nữ mà tôi chỉ có rất ít cơ hội tiếp cận.

Tôi sực tỉnh và nhìn thẳng vào thực tế, hơi ngạc nhiên nhưng dễ chịu

vì nến vẫn sáng và tôi vẫn sống. Dễ đến một phút trôi qua trước khi tim tôi
thôi đập dồn dập, trước khi những ý nghĩ về nỗi đau đớn rằng tôi vẫn sống
mà Flora đã không còn nữa lại quay lại với tôi. Rồi tôi lại chìm vào nỗi
buồn thê lương. Tôi bỗng cảm thấy một sự ấm áp, mãn nguyện mơ hồ khi
nằm dài thoải mái trên giường. Tôi bắt đầu thở nhè nhẹ một cách dễ dàng,
khẽ động đậy các đầu ngón tay. Nhưng đột nhiên ý nghĩ về cái chết sắp sửa
đến, sự hình dung mơ hồ về nơi mà tôi phải tới sau khi chết khiến tôi hoảng
sợ. Tôi sợ hãi khi nghĩ tới viễn cảnh của chiếc quan tài gỗ sồi hay gỗ linh

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.