BÃO LẶNG - Trang 92

nhờ một cô y tá có đèn lồng đỏ. Chỉ cần hai tiếng đồng hồ là tôi đã tới ngôi
nhà đó, bụi bẩn nhưng hạnh phúc, và thật là không ai có đủ can đảm từ chối
hơi ấm của một cơ thể khác, hay từ chối không làm dịu đi những nhu cầu bị
dồn nén của một cơ thể. Từ trước tới giờ cơ thể tôi vẫn luôn là một người
đầy tớ tốt của tôi, nhưng đôi khi nó lại cũng biết phản chủ, và khi đó, để
đáp ứng nhu cầu, tôi lại tìm đến một cô gái làng chơi nào đó, chia sẻ cuộc
sống cô đơn của mình trong khoảng một giờ đồng hồ. Sau mỗi lần như thế
cơ thể tôi lại mệt lử, kiệt sức, chán nản và đòi hỏi nhiều hơn. Như thế
những cô gái làng chơi hiểu được điều đó, họ tỏ ra dịu dàng hơn, mời mọc
hơn, giống như những phụ nữ khác khi họ được thoải mái dễ chịu, khi họ
giúp ta tự tin hơn vào chính bản thân mình. Một cơ thể nằm bên cạnh tôi vì
tôi trả tiền cho việc ấy, vì tôi đã mua cơ thể ấy, dù cho cô ta có muốn hay
không, là cơ thể duy nhất mà tôi chia sẻ, thổ lộ bản chất thật của tôi và
cùng tôi vượt qua nỗi đơn độc, cướp đi sự rụt rè e ngại câu nệ trong cơ thể
tôi - một cơ thể sinh vật thuần túy không ham mê một người phụ nữ nào cả
ngoài Flora - bắt đầu lên tiếng bồn chồn phản kháng cho dù tôi đã cố chống
lại bằng ý thức đạo đức luân lý nghiêm khắc lạnh lùng nhất của mình.

Tôi như vừa qua một cơn mộng, ngạc nhiên rằng mới nửa tiếng trôi

qua kể từ khi tôi bắt đầu bài diễn văn của mình mặc dù tôi có cảm giác
mình đã ở trong căn phòng này ít nhất ba tiếng đồng hồ. Những gì tôi diễn
đạt một cách khéo léo không giúp tôi quên đi cái kết quả không mong đợi
và khiến tôi cảm thấy hơi đau đầu. Cô ta thật xảo quyệt, nhưng những lời
nói của tôi đã tác động được vào cô ta. Cố tự lừa dối mình và bằng cách ấy
cảm thấy bớt xấu hổ, tôi lần theo cầu thang trở xuống những căn phòng bên
dưới với ý nghĩ rằng mình đã thành công trong việc thuyết phục cô ta.

Vẫn chưa đến nửa đêm. Xung quanh tôi là những khuôn mặt mang

mặt nạ và tôi nhận ra mình đang ở gần Flora cùng Gildas. Họ đứng cạnh
nhau giữa một đám đông. Tôi có thể nghe thấy anh ta nói chuyện một cách
duyên dáng, lịch lãm còn hơn cả Flora. Tôi rẽ đám đông tiến đến mời Flora
một điệu valse. Trên môi cô như đang cố nén một sự đau đớn xót xa. Cô có
vẻ miễn cưỡng vì không muốn xa rời Gildas. Từ khi anh ta ở trong phòng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.