BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 174

“Không ăn chút nào?”

“Ừm.”

“Bảo Nhi.” Hách Đằng bỏ luôn cả chữ Đại, “Qua đây ôm cái nào.”

Giọng nói dịu dàng của Hách Đằng bay vào tai Tô Dật Tu, “Em ôm

anh này. Anh cĩng bận rộn cả buổi.”

“Này.” Hách Đằng đẩy anh một cái, cười nói: “Nhưng người bị chích

là em mà, có phải em cũng cần được ôm không?”

“Không vấn đề.” Tô Dật Tu mở tay, “Đến đây nào.”

Hách Đằng đánh tay anh một cái, “Đừng quậy.”

Tô Dật Tu hơi thất vọng một xíu xíu, nhìn thằng con trong chuồng

chó, “Cục cưng, ra đây cha con ta tâm sự.”

Đại Bảo kêu ư ử mấy tiếng, khi quay lại ánh mắt vẫn còn rất áy náy.

Hách Đằng không chịu nổi, Tô Dật Tu đứng lên, “Em phụ anh nào.”

“Làm gì?”

“Cùng làm.” Tô Dật Tu đứng một góc, ra hiệu bảo cậu cùng nhấc căn

nhà gỗ lên với mình.

Cũng đúng, nếu Đại Bảo đã không chịu ra thì mang cái nhà đi là được.

Hách Đằng và Tô Dật Tu cùng khiêng nhà gỗ đi, vung tay, “Nhìn đoán

không ra là gỗ đặc ruột đó, nặng thật.”

“Anh tự tìm gỗ về đóng đó, giỏi không?” Tô Dật Tu lại bắt đầu khoe

khoang.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.