BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 182

Cuối cùng Hách Đằng vẫn không đến phòng Tô Dật Tu ngủ, khó khăn

lắm mới ngủ quen giường được, đột nhiên lại đổi, chắc chắn ngủ không
ngon, hơn nữa, ngủ cùng anh Nhất Hưu áp lực lắm.

Nhưng mà tới lúc cậu dọn dẹp xong đang định tắt đèn vào phòng lên

giường thì Tô Dật Tu ôm gối chăn tới, “Đổi giường thì em không thích, anh
đành phải xuống đây vậy.”

Không cần mà! “Em đâu có yếu ớt tới vậy.”

“Cái này không chắc.” Tô Dật Tu mặc kệ ánh mắt phản đối của Hách

Đằng, xếp gối xuống, “Được rồi, ngủ thôi.”

Hách Đằng chỉ chỉ Đại Bảo, “Nó vào làm gì?”

“Thì anh sợ em ngại, Đại Bảo mãnh liệt yêu cầu cho vào hầu ngủ, con

anh cũng quan tâm em, rất áy náy vì đã cắn em bị thương, cho nó cơ hội
chuộc tội đi.”

Đại Bảo đứng lên gác chân trên giường vẫy đuôi.

Hách Đằng cắn môi nhìn nó, đừng có làm mặt tội nghiệp mà! Chen hết

vào phòng này làm gì chứ!

“Ngoan, con trai, ngủ thôi. Ba cũng ngủ.”

Hách Đằng thấy Tô Dật Tu đã nằm ngay ngắn, cậu còn không dám

thở.

“Đến đây nào.” Tô Dật Tu vỗ giường.

Người ta vô tư như vậy, cậu cứ quằn quại làm gì nữa!

Cứng người nằm xuống, anh Nhất Hưu tắt đèn, Đại Bảo cũng cuộn

tròn cạnh giường Hách Đằng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.