BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 201

“Được rồi được rồi, bình thường em chăm sóc cha con anh, bây giờ

anh chăm sóc em là nên làm thôi.” Tô Dật Tu ra hiệu bảo cậu vén áo lên,
“Trong nhà chỉ có hai chúng ta.”

Lúc nói có hàm ý đang sống dựa vào nhau.

Hách Đằng vén áo lên, Đại Bảo đứng trên đầu giường nhìn, khăn rất

nóng, Tô Dật Tu rất nhanh nhẹn, sau khi Hách Đằng thay đồ xong thì kéo
chăn đắp cho cậu, “Ngủ thêm một lúc nữa đi.”

“Ừm.” Khi anh sắp bước ra thì Hách Đằng nói: “Thầy Nhất Hưu, cảm

ơn thầy.”

Tô Dật Tu bưng chậu nước, “Coi chừng anh tạt em bây giờ.”

Hách Đằng cong môi.

Dọn dẹp xong, Tô Dật Tu vào phòng thấy Hách Đằng đã ngủ, anh nói

nhỏ với Đại Bảo: “Tự đi chơi đi.”

Đại Bảo mặc kệ, nằm chắn ngang trước cửa phòng Hách Đằng. Khi

nãy không kịp ăn, bây giờ ăn vội vài miếng, cho chén vào bồn rồi rửa tay,
vừa nói chó khôn không cản đường vừa bước qua nó vào trong, len lén lên
giường nằm cạnh Hách Đằng, hừm, mình cũng vất vả cả đêm và nửa ngày
rồi, cùng ngủ một lúc.

Hách Đằng ngủ một giấc dậy thì trời đã tối, cả người cũng dễ chịu

hơn, chỉ là ai đó nằm sát cậu quá, thở ngay cạnh tai cậu, làm lưng cậu đẫm
mồ hôi.

Sờ trán, cuối cùng cũng hạ sốt, thấy Tô Dật Tu ngủ ngon như vậy, cậu

rón rén xuống giường, người cứ dính dính rất khó chịu, cầm quần áo vào
phòng tắm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.