BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 232

Đại Bảo không thèm để ý tới cậu, vào tư thế.

Hách Đằng nhịn nhục trải giấy.

Sau đó Đại Bảo không chịu đi nữa, Hách Đằng đành phải đưa nó về

nhà, nhân tiện đổi giày. Mua đồ ăn xong thì cậu quên triệt để đôi giày dính
nước đái chó.

Thấy Tô Dật Tu chăm sóc mình vất vả như vậy, Hách Đằng vừa cảm

kích lại ôm đầy tình cảm chuẩn bị rất nhiều món, định sẽ chờ gia chủ về
nhà ăn, kết quả chỉ chờ được một cú điện thoại.

“Hách Đằng, tối nay anh có việc, sẽ về hơi trễ.”

“A, được. Trễ lắm không?”

“Có lẽ sẽ không quá muộn, nhưng mà em đừng chờ anh, nghỉ sớm đi,

nhớ ăn tối!”

“Ưm.”

Cúp điện thoại, trong lòng Hách Đằng cực kì thất vọng, nhìn số thức

ăn bán thành phẩm trong bếp, cậu chẳng còn tâm trạng làm tiếp nữa, bọc
màng co lại rồi tống hết vào tủ lạnh.

Cậu nhìn Đại Bảo đang nằm dài trên sô pha, cả Đại Bảo cũng không

thèm nhìn cậu. Bị đả kích mạnh.

Hách Đằng dọn dẹp xong liền đứng trước mặt Đại Bảo, Đại Bảo giả

vờ như không thấy cậu, với chân lấy điều khiển.

“Không cho.” Cậu giấu điều khiển ra sau lưng.

Đại Bảo nhảy xuống khỏi sô pha đi mất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.