BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 270

“Mắc mớ gì tới anh!”

“Tôi đâu có rảnh mắc mớ vào chuyện của cô, nhưng cô mắng anh ấy

thì tôi phải can thiệp!” Hách Đằng nói xong còn đỏ mặt, “Mắng bác sĩ là tôi
can thiệp!”

“Tôi sẽ báo cảnh sát!” Cô gái lấy điện thoại ra.

Bây giờ thì Hách Đằng không sợ nữa rồi, vì cậu nhớ đến chuyện lần

trước Tô Dật Tu bảo người của trạm y tế báo cảnh sát, cậu ôm hộp cơm hất
cằm, “Cô báo đi, vừa hay để cảnh sát đến nghe chuyện này, cô nói tới nói
lui cũng chỉ vì không muốn trả tiền lại được bồi thường thôi chứ gì? Vừa
hay cho cảnh sát đến đây điều tra, nói không chừng không chỉ một bệnh
viện này gặp chuyện như cô, ha ha, bắt động vật non chưa trưởng thành
sinh sản, nếu có thể sinh nở bình an thì bán con non đi, nếu khó sinh thì cứ
chạy đến bệnh viện, chết trong bệnh viện thì cứ làm ầm lên đòi bồi thường,
kiểu nào cũng có tiền, quả nhiên là con đường phát tài.”

“Anh nói bậy!” Cô gái xông đến như định đánh Hách Đằng.

Nói sao thì Hách Đằng cũng là đàn ông, bị con gái đánh vài cái có là

gì, nhưng Tô Dật Tu làm sao có thể trơ mắt nhìn cậu bị đánh, đưa tay bảo
vệ Hách Đằng, hô to: “Đủ rồi! cô muốn bồi thường đúng không?” Anh hỏi
cô gái.

Cô gái vẫn rất hung hãn, “Chắc chắn phải đền, tôi nuôi biết bao lâu.”

“Vậy cô báo cảnh sát đi. Phí điều trị có thể không thu, nhưng không có

chuyện bồi thường.”

“…” Cô gái nghẹn họng.

Hách Đằng cứ nghĩ là Tô Dật Tu định đền, sốt ruột định giẫm chân

anh rồi, nhưng nghe đến đây, cậu nói: “Con hamster nhà cô gặp phải một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.