BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 284

“Đại Bảo!!” Tô Dật Tu rống lên.

Đại Bảo đứng yên, giống hệt như một hoàng tử nhã nhặn thanh cao,

hoàn toàn không còn dáng vẻ phát rồ vừa nãy.

“Không sao không sao, nó không đụng em thật.” Hách Đằng thấy Tô

Dật Tu giận dữ, vội nói: “Anh xem nó to như vậy, nếu muốn đụng thật thì
em còn đứng đây được sao.”

“Không sao thật chứ?”

Hách Đằng lắc đầu, “Đại Bảo đùa với em thôi, nó thích em. Thật ra nó

biết chừmg mực mà.”

Đại Bảo lạnh lùng nhìn Tô Dật Tu, nó quá sức thất vọng với ông ba

này rồi, quá đau lòng, vẫn là cậu bảo mẫu tốt.

Tô Dật Tu thở dài, chó nhà người ta làm sai tối thiểu cũng làm mặt tội

nghiệp thè lưỡi vẫy đuôi gì đó, chó nhà mình chỉ nhìn mình đăm đăm, như
đang nói, ta làm vậy đó, tên phi nhân loại như ngươi định làm gì kẻ là nhân
loại như ta.

Anh làm gì được chứ, nó là cục cưng anh nuôi đã lâu, chẳng khác gì

con trai, tuy khi Hách Đằng đến cấp bậc địa vị trong gia đình có thay đổi,
nhưng vị trí của Đại Bảo trong lòng anh vẫn rất cao, nói thật ra, nếu Hách
Đằng có bị gì thật thì nhiều lắm anh cũng chỉ mắng, nếu đánh thật thì anh
không nỡ, nhưng lại xót Hách Đằng, đúng là khó xử trăm bề.

Cho nên có lúc thú cưng chính là nguồn cơn dẫn đến mâu thuẫn trong

gia đình, đặc biệt là khi gặp phải vấn đề “em hay là nó”.

Thấy Tô Dật Tu không nói gì, vốn cũng đã rất trễ rồi, lại thêm đèn

đường mờ ảo, trên cơ bản thì trong mắt Hách Đằng, mặt của anh Nhất Hưu
có thể sánh với Bao Thanh Thiên, cậu vội chui ra khỏi lòng Tô Dật Tu,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.