BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 301

“Em sốt ruột đến vậy à?” nhìn Hách Đằng hớn ha hớn hở mở cửa

xuống xe rồi mở cửa sau gọi Đại Bảo, mây đen vần vũ trên mặt Tô Dật Tu,
tối thiểu Hách Đằng trước nay chưa từng “khát khao” anh như vậy.

Hách Đằng dắt Đại Bảo, nói với Tô Dật Tu: “Anh lái xe cẩn thận. Vậy,

cần em gửi lời hỏi thăm hai bác không?”

“… Cảm ơn, anh sẽ chuyển lời.”

Cửa xe đóng lại, ngoài cửa kính là bóng lưng đầy sức sống của Hách

Đằng và bước chân hào hứng của Đại Bảo, đến khi bóng cả hai khuất sau
cửa công biên, Tô Dật Tu vẫn chưa hoàn hồn lại được.

Nếu Hách Đằng biết anh về nhà làm gì, thì có còn cười tít mắt nhờ

mình gửi lời vậy không?

Hách Đằng mua vé rồi hớn hở vào trong, thứ sáu thật là tốt, ít người

lại yên tĩnh, người thông minh nhất định phải đến công viên lúc này, a ha
ha ha ha!

Cùng Đại Bảo đi qua nhóm người đánh Thái Cực.

Cùng Đại Bảo đi qua nhóm người múa kiếm.

Cùng Đại Bảo đi qua…

Ồn quá, Đại Bảo không chịu đi.

Đi dạo một lúc, biểu hiện của Đại Bảo khiến Hách Đằng rất ngạc

nhiên, cứ nghĩ là đến đây nó sẽ không nhịn được sải chân chạy, nhưng lại
không có, ngược lại còn trầm tính hơn bình thường nhiều, đoan trang hú
hồn.

Người qua đường đều chiếu ánh mắt tò mò vào Đại Bảo, cả Hách

Đằng cũng được thơm lây, Hách Đằng rất hí hửng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.