BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 302

Đại Bảo quả nhiên là một đứa nhỏ rất lợi hại.

Hách Đằng cười nhẹ thỏa mãn nhìn Đại Bảo, Đại Bảo cảm nhận được

ánh mắt của cậu, cái đầu ngẩng cao hơi nghiêng một chút, đưa mắt nhìn cậu
một cái, cậu run lên, suýt chút buột miệng nói “Ông đây đâu có làm mày
mất mặt”!

Phắc!

Đến chỗ bãi cỏ cạnh khu đất trống, xung quanh không có ai, xa xa có

người dắt chó đi dạo, nhưng Đại Bảo không chịu qua đó.

“Được rồi được rồi, ở lại đây, một không được chạy lung tung hai

không được chạy mất mà chưa nói với tao ba không được xả chất thải lung
tung!” Hách Đằng ôm mặt nó dặn dò.

Đại Bảo hoàn toàn dửng dưng, rút mặt ra khỏi tay cậu, xoay người hào

hùng chạy ra thảm cỏ. Đào đất.

Hách Đằng thấy vội hối hả chuẩn bị giấy báo. Chỉ tiếc người ta thật sự

chỉ đào đất chơi thôi.

“Ra đây! Không được đào đất, đi dạo là được rồi.” Vừa mới tắm rửa,

phải chú ý vệ sinh chứ, hơn nữa phải biết yêu hoa cỏ.

Đại Bảo đi được vài bước lại chạy, chạy mấy vòng trên bãi cỏ, rồi

quay lại cạnh Hách Đằng. Có vài con chó chạy đến, trông như muốn chơi
cùng Đại Bảo, ngặt nỗi Đại Bảo chẳng thèm nhìn chúng nó một cái, làm
Hách Đằng ngại vô cùng.

Một con Golden lướt qua lướt lại trước mặt Đại Bảo, Đại Bảo chỉ lo tự

chơi không thèm liếc một cái, làm Golden hơi nóng nảy, chạy đến định cọ
nó, Đại Bảo nghiêng người tránh, cứ như dù con Golden kia thê thảm đáng
thương đến độ nào cũng sẽ không nhìn một cái vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.