BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 305

cảm của cả hai giống nhau khó tả.

Hai người cùng tìm dù sao cũng hơn một người, Hách Đằng nhìn con

Golden nhà anh ta, rồi nhìn chủ nó, chậc, lỡ như người này chuyên trộm
chó thì biết làm sao! Tri nhân tri diện bất tri tâm.

Golden chạy đến cọ Hách Đằng như quen biết, Hách Đằng rống nhỏ:

“Còn không đi tìm! Tại mày làm lạc mày phải chịu trách nhiệm!!”

Anh chủ vừa nhìn Hách Đằng đang tức giận vừa không nhịn được

cười, Hách Đằng trừng anh ta.

“Tôi tên Dư Quang, còn cậu?”

“Hừ.” Hách Đằng chạy chậm tới trước, thỉnh thoảng còn quay lại nhìn.

Dư Quang theo bên cạnh, Golden chạy trước.

“Đại Bảo!!” Hách Đằng hét gọi, rồi ôm lấy Tráng Tráng, đưa dây cổ

của Đại Bảo cho nó, “Đây là Đại Bảo có biết không? Ngửi được không,
mau đi tìm đi.”

Golden ngửi ngửi, chạy tới vài bước, mắt Hách Đằng sáng lên, thấy có

hy vọng, kết quả nó lại chạy về với Dư Quang.

“Nít ranh chưa dứt sữa.”

Dư Quang biết Hách Đằng đang giận, cười bất đắc dĩ, xoa đầu Tráng

Tráng an ủi nó, Tráng Tráng thì hồn nhiên thè lưỡi thở.

Không lâu sau lưng áo Hách Đằng đã ướt đẫm, cậu cúi người chống

tay lên đầu gối thở dốc, mắt cay xè, đã sắp khóc rồi.

“Gâu! Gâu!” Tráng Tráng sủa về hướng sau lưng Hách Đằng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.