BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 312

“Ngoan quá.” Hách Đằng khen ngay.

“Tôi mời hai người ăn cơm nhé, xem như nhận lỗi thay Tráng Tráng.”

Dư Quang vội dắt Tráng Tráng đuổi theo.

“Khi nãy đã nói là không cần rồi mà.” Ngoài Tô Dật Tu, cậu không

định kết bạn với ai khác nữa, cũng không định tin tưởng ai, càng không cần
nói đến chuyện mới quen đã cùng đi dùng cơm, căn bản là không thể.

Cậu nhìn Đại Bảo bên cạnh, mặc kệ người khác làm gì nói gì, Đại Bảo

vẫn thờ ơ như thế, cho dù có người nói nó xấu quá, nó cũng chỉ vứt cho ánh
mắt “Ngươi làm sao mà thưởng thức được khí chất cao quý của bản đại
vương” mà thôi.

Nhớ tới lời Tô Dật Tu nói, trái tim anh chỉ to bằng này, chỉ đủ để quan

tâm người và việc anh muốn quan tâm.

Đúng vậy, cậu nhìn nắm tay mình, chỗ trong tim đã gần như bị Tô Dật

Tu và Đại Bảo chiếm hết rồi, thật ra, chỉ quan tâm chuyện mình muốn là
được rồi.

Đại Bảo cao ngạo như vậy không phải Tô Dật Tu vẫn vui vẻ hớn hở

đó sao? Cậu không tiền đồ chỉ muốn trốn trong nhà làm bảo mẫu cho Đại
Bảo không phải Tô Dật Tu vẫn không chê cậu đó sao? Tuy anh chưa chính
thức nói yêu với cậu.

Hai người đàn ông, đâu cần tỏ tình gì gì đó.

Như bây giờ, rất tốt.

Ít nhất Hách Đằng cảm thấy rất tốt, trước mắt, cuộc sống như hiện tại

là điều cậu mong muốn. Bình thản, tĩnh lặng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.