BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 314

Nói chung là anh Nhất Hưu nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ có đôi khi

hơi khùng khùng thôi.

“Cậu xem, tôi không phải người xấu, xem như Tráng Tráng đích thân

xin lỗi Đại Bảo đi?”

“Vậy, làm phiền anh.”

“Cậu đi đâu?” Sau khi lên xe Dư Quang hỏi.

“Phòng khám thú y Tân An.” Hách Đằng báo địa chỉ.

“Tôi biết. Bệnh viện đó nổi tiếng lắm.” Dư Quang nhìn nhìn Đại Bảo,

“Trông nó có vẻ khỏe mạnh mà.”

“Đương nhiên nó không sao, tôi đến đó tìm người.”

“Là bác sĩ ở đó?”

Hách Đằng gật đầu, “Cảm ơn anh nhiều.”

“Không có gì.” Dư Quang nhìn xe nói: “Nghe nói chó Afghan không

hòa đồng, không thích chơi với những con chó khác, nhưng chưa từng được
thấy, hôm nay cuối cùng cũng được mục sở thị rồi.”

“Cái này gọi là ngầu đến không có đồng loại.” Hách Đằng quay lại

nhìn Đại Bảo đang ngồi trên ghế sau một cái, và Tráng Tráng đang bám vào
cửa sổ há miệng thở hà hà hà, không kiềm được nụ cười, “Chó Afghan quá
thông minh, suy nghĩ nhiều, không chơi với chó khác cũng vì cảm thấy trò
chúng nó chơi quá ấu trĩ.”

“Nhưng mà, ai cũng nói chỉ số thông minh của chúng nó rất thấp.”

“Ai nói?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.