BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 315

“Trên mạng có bảng xếp hạng.”

Hách Đằng nhớ ra, vì quá tò mò về Đại Bảo nên cậu tìm lên mạng

xem, nhưng ấn tượng sâu sắc nhất vẫn là Tô Dật Tu đã dùng giọng điệu gần
như là cãi nhau với cậu để minh oan cho Đại Bảo.

“Không phải IQ của chúng nó thấp mà là IQ quá cao cho nên căn bản

không nghe con người chỉ huy, chúng nó không phải loại thú cưng răm rắp
nghe lời chủ, cho nên rất khó thuần phục, ba Đại Bảo nói dạy chúng một
mệnh lệnh có thể mất rất nhiều lần mà vẫn không được, bởi vì chúng nó
vốn không muốn học.”

“Chủ của nó là bác sĩ ở Tân An?”

“Ừm, phải.” Nhắc đến Tô Dật Tu, biểu cảm của Hách Đằng thay đổi,

chỉ là bản thân cậu không nhận ra thôi, Dư Quang thì thấy rõ.

“Nghe nói giống chó này rất dữ, nhưng hôm nay lại có vẻ rất ôn hòa.”

Hách Đằng trề môi, Đại Bảo rõ ràng là đấng đại trượng phu bình tĩnh

vững chãi, “Tính cách chúng nó rất trầm tĩnh, không tùy tiện cáu gắt hay
sủa bậy, có điều một khi đã giận thì có thể áp đảo được đối thủ ngay, tốt
nhất là anh không được thấy.” Con chó nhỏ bị Đại Bảo vứt đi lần trước chỉ
cần nhác thấy Đại Bảo từ xa là chạy, một lần là nhớ đời. “Cũng khó trách
nhiều người không thích chúng nó, ai mà chịu được con chó lúc nào cũng
nhìn mình bằng ánh mắt “đừng có chọc ta, ta và ngươi không cùng đẳng
cấp”, mà còn phải nhìn từ ngày này qua ngày kia.”

Dư Quang nhớ đến nhớ đến sức bật và phong thái thản nhiên của Đại

Bảo khi phóng qua đỉnh đầu Hách Đằng khi nãy, “Rất có khí chất.”

Hách Đằng cười tươi thêm, Đại Bảo nhà mình được khen, đương

nhiên phải vui. Trên đường đi Dư Quang và Hách Đằng trao đổi kinh
nghiệm nuôi chó, tuy thời gian nuôi chó chưa dài, trước đây cũng chưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.