BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 348

Cúp điện thoại chờ xe đến, Hách Đằng đã không còn biết làm sao với

Tô Dật Tu nữa, rất muốn giúp anh để ngày mai anh không đau nhiều như
thế nữa, nhưng lại sợ làm hỏng thêm.

Nhìn cậu nghiêm mặt mà mũi đỏ bừng cứ như ngay một giây sau sẽ

khóc to lên, Tô Dật Tu chu môi, “Hôn cái nào.”

“Hôn cái mông!” Nói xong cậu vẫn cúi xuống, chống tay hai bên

người anh, cẩn thận không đè trúng anh, bảo đảm chỉ có môi chạm vào
nhau.

Một nụ hôn cẩn thận dè dặt vô cùng, nhưng hai người đều rất quý

trọng và kích động.

Lúc có người lạ vào nhà Đại Bảo rất cảnh giác, nhưng thấy áo blouse

trắng quen thuộc, rồi cuối cùng thấy ba nó bị khiêng ra, cậu bảo mẫu bảo
nó trông nhà, nó nằm dài trong phòng khách nhìn cửa chằm chằm, rất cảnh
giác.

May mà đang nửa đêm, chung cư lại thuộc dạng hai nhà một cầu

thang, khiêng Tô Dật Tu ra xe cứu thương cũng không khiến nhiều người
chú ý, lúc xe chạy đi Tô Dật Tu thở phào, còn Hách Đằng thì ngồi bên cạnh
nhìn anh không chớp mắt.

Kiểm tra sơ bộ không thấy vết thương trong, anh nói xương đau, bác sĩ

bảo sờ kiểm tra không thấy gãy xương, có điều muốn biết xương có nứt
không thì phải vào bệnh viện chụp x quang mới chắc được.

Hách Đằng thấy đầu mình như sắp nổ tung rồi, xoay qua một bên

không nhìn anh nữa, tự rơi nước mắt tí tách tí tách. Nếu cả hai cùng đi, ít
nhất cũng có thể san sẻ bớt đau đớn cho anh. Chỉ tiếc trên đời này không có
nếu mà, cũng như trước đây cậu thường nghĩ, nếu mà không quen Hứa
Nhạc và Lâm Văn Thụy, nếu mà mình không ngu ngốc như vậy, nếu mà
mình không sống lại, cho nên, không có nếu mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.