BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 350

Hách Đằng cảm giác nửa dưới thốn một cái, Tô Dật Tu cũng kẹp chân,

đau đến hít hà mà vẫn phải nói một câu, “May mà anh không chơi mạt
chược.”

Đến bệnh viện vào phòng khám, Tô Dật Tu trực tiếp bị đẩy đi kiểm

tra, Hách Đằng vội lấy ví tiền ra hỏi cô y tá bên cạnh đóng tiền thế nào, để
không làm lỡ việc điều trị. Y tác nói với cậu là kiểm tra trước đã, sau đó
bác sĩ sẽ viết hóa đơn.

Cậu ngồi trên ghế bên cạnh chờ tin tức, một lúc sau cửa mở ra, bác sĩ

đi ra nói với cậu: “Không có vết thương kín, nhưng bị chảy máu dưới da
khá nặng, tuy chân không bị gãy hay nứt xương, nhưng với tình hình hiện
tại, chắc chắn ngày mai sẽ sưng nặng hơn, còn phải chăm sóc cẩn thận.”

“Xương cốt không sao, tôi lo phần ngực và chân.”

“Không sao.”

“Vậy thì tốt.” Xoa trán, toát cả mồ hôi lạnh rồi.

“Chú ý nằm trên giường nghỉ ngơi không được đi lung tung, không ăn

đồ nóng nhiều dầu mỡ, một lát nữa sẽ ghi đơn thuốc cho anh ta.”

“Bác sĩ, khoảng bao lâu thì anh ấy khỏi ạ.”

“Cái này thì không chắc, cơ địa mỗi người mỗi khác.”

“Nằm viện có được không?” Hách Đằng nhớ đến lần không cẩn thận

ngồi lên chân anh ở nhà, anh đau kêu la ầm ĩ, vẫn không yên tâm.

“Giường bệnh rất thiếu. Anh ta không có vết thương kín thì về nhà

nghỉ đi.”

“Không được không được! Dù không được nằm lâu, thì ít nhất cũng

một tuần mới được. Bác sĩ xem tuy bây giờ anh ấy rất bình thường, nhưng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.