BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 361

Tô Dật Tu vẫy tay gọi cậu qua, hai mắt vẫn lấp lánh nước. Nước chảy

ra khóe mắt bị lau đi. Sau khi nghe những câu ấy thì kinh ngạc xong cảm
thấy rất thoải mái, tuy mấy câu “uống thuốc”, “đừng bỏ thuốc” linh tinh
phổ biến vào nhiều năm sau, nhưng nghĩ lại thật ra trong một vài trường
hợp một vài thời điểm, chắc chắn cũng có người nói, chẳng hạn như hai
người họ lúc này.

Cười xong rồi thì kéo quần Tô Dật Tu lên, bôi thuốc, sau đó là trên

ngực và lưng, trán, môi, cả trên mặt. “Không biết bao lâu anh mới khỏi.”

“Rất nhanh thôi. Nếu em giúp anh…” Anh nói gì đó vào tai Hách

Đằng, tai Hách Đằng đỏ ngay lắp tự.

Bỏ thuốc vào ngăn kéo, “Ngủ đi! Đừng nghĩ lung tung mãi.”

“Ngủ thì có thưởng không?”

“Để dành!”

Hiệu lực của thuốc đến rất nhanh, chẳng bao lâu Tô Dật Tu đã khò

khè, đến lúc này Hách Đằng mới thở phào được, anh ấy mệt thật rồi. Chỉnh
điện thoại sang chế độ rung nhét dưới gối cho anh, rót sẵn nước để bên
cạnh, rồi ra ngoài mua thêm chút đồ ăn để trên kệ, hôn lên môi anh một cái,
“Ngủ ngoan, em quay lại ngay thôi.” Bản thân cậu cũng không nhận ra,
giọng cậu như dỗ Tô Dật Tu giống hệt lúc dỗ Đại Bảo.

Ra khỏi bệnh viện, lên chiếc taxi vừa có người xuống, chạy về nhà,

mở cửa ra là thấy Đại Bảo đón sẵn, sau đó cứ nhìn mãi ra sau lưng Hách
Đằng, ban đầu cậu không biết Đại Bảo nhìn gì, định đóng cửa Đại Bảo lại
không cho, vỗ đầu, cậu vội nói với Đại Bảo, “Ba con nằm viện rồi, trong
bệnh viện, mấy ngày nữa mới về, anh ấy không về cùng.” Vì lúc đi cùng đi,
nhưng về thì lại chỉ có mình Hách Đằng, Đại Bảo đang chờ Tô Dật Tu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.