BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 363

với một em chó lông vàng, để ra chó con lông vàng, cả nhà vàng rực, thật là
tốt!

Ngủ bốn tiếng, xương trong nồi đã hầm xong, cho kê và bắp cải vào,

dọn dẹp cho bản thân một chút, viết những thứ phải mua thành danh sách,
trước khi ra ngoài tắt lửa đóng nắp cho đồ chín tiếp trong đó, “Đại Bảo, ba
ra ngoài mua đồ, không được đụng vào cái nồi đó biết không!”

Đại Bảo chạy ra phòng khách nhảy lên sofa, con đi ngủ được chưa!

Đi siêu thị một chuyến, về nhà chất đầy tủ lạnh, không chỉ mua Điệt

Đả Hoàn[1], còn chạy đến hiệu thuốc mua một ít Saffron[2], thứ đó đắt
khủng khiếp, nhưng nghe nói có thể hoạt huyết tan máu bầm cho nên mua
một ít, trong thẻ không còn bao nhiêu tiền, nhưng lần này cậu không sợ
chút nào, cùng lắm thì bán nhà, lần này, nhà cũng là của mình, không bị lừa
mất.

Chuẩn bị bữa tối cho Đại Bảo xong, nấu cháo cá lóc cho Tô Dật Tu,

mang đủ đồ đạc, Hách Đằng lại xuất phát, nằm viện đúng là không dễ gì,
nhưng vì người đó là Tô Dật Tu, nên cũng không thấy mệt nữa.

Đến cửa phòng bệnh thì nghe có người nói chuyện bên trong, tuy cửa

không đóng, nhưng cậu vẫn gõ, nghe Tô Dật Tu nói “Vào đi” rồi cậu mới
vào.

“Cửa đâu có đóng, sao còn gõ làm gì.” Tô Dật Tu vừa thấy cậu là hai

mắt sáng lên, liền đưa tay ra với cậu.

Hách Đằng nhìn người đàn ông ngồi trên ghế bên cạnh, “Chào anh.”

Rồi nhìn nhìn Tô Dật Tu, “Đỡ hơn chưa?”

“Mang gì đến vậy?” Tô Dật Tu nhìn cà mèn.

“Cháo cá lóc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.