BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 364

“Em về nhà không nghỉ à?” Tô Dật Tu hơi không vui.

“Có, ngủ một lúc rồi em mới làm.” Cậu thấy người kia cười nhìn hai

người, “Bạn của anh?”

Lúc đó Tô Dật Tu mới giới thiệu: “Trịnh Hoành, Hách Đằng.”

“Đừng có đọc tên em như vậy!” Hách Đằng kháng nghị nho nhỏ.

“Hách Đằng, Trịnh Hoành.” Nói lại lần nữa, lần này cả Tô Dật Tu

cũng thấy không ổn, tuy không phải là “rất đau” kia, nhưng cũng cùng âm
mà, chắc chắn anh hy vọng dù là trước hay sau rất đau đều là tên mình.

Rất đau, Tô Dật Tu.

Tô Dật Tu, rất đau!

Nghĩ thử thôi đã thấy máu huyết căng tràn, vô cùng sâu sắc.

“Lau nước miếng, mặt bỉ ổi quá, lại đang nghĩ gì đó!” Trịnh Hoành

trêu anh, rồi đưa tay với Hách Đằng, “Chào cậu, trước đây tôi là bạn học,
bây giờ là anh em.”

“Chào anh.”

“Được rồi, tôi quấy rầy hai người rồi, tôi đi trước đây. Thứ hai tôi ở

trong phòng bệnh khoa Tai-Mũi-Họng, nếu cậu không muốn xuất viện thì
đến tìm tôi.”

“Được.”

Tiễn Trịnh Hoành đi rồi, Hách Đằng đóng cửa lại, vội hỏi: “Anh ta

biết quan hệ của chúng ta à? Thật sự không để ý à? Căng thẳng quá! Sợ anh
vì em mà sau này không còn bạn bè nào nữa quá.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.