BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 412

Hách Đằng nhìn người đàn ông trước mắt, dịu dàng, ôn hòa, quan

trọng là, yêu cậu, tin cậu.

“Nhà em rất bình thường, nhưng khi ba em còn sống thì còn dễ sống

một chút, rồi khi em lên trung học ba em qua đời, anh có thể tưởng tượng,
trụ cột không còn nữa, lại thêm quan trọng là em học trường nội trú, tiền
học rất cao, lại không thể ở cạnh mẹ nhiều, lần nào về nhà tình hình cũng
không ổn, em chuyển trường, đến trường gần nhà. Học cấp ba xong thì lên
đại học, vốn em định sẽ học chỗ gần nhà, nhưng mẹ em không đồng ý, bà
nghĩ nếu đậu trường ngoài thì sẽ đi cùng em luôn, rời khỏi đó, để khỏi nghĩ
mãi về ba em rồi đau lòng, em nghĩ thi sư phạm sau này công việc sẽ ổn
định hơn. Thế là mẹ em bán nhà chuyển đến đây.”

Tô Dật Tu không nói gì, chỉ nhìn cậu, tay nhẹ nhàng vuốt ve, giúp cậu

thư giãn.

Hách Đằng liếm môi, nói tiếp: “Đến đây rồi mẹ em thuê một căn nhà

hoàn cảnh tốt một chút, nói vì không muốn làm em thiệt thòi, mẹ em luôn
cảm thấy có lỗi với em. Anh cũng biết, nếu tâm trạng không tốt thì sức
khỏe cũng không tốt được, mẹ em không nỡ bỏ em, nhưng bi thương và
nhớ mong vốn không thể tự khống chế, thời gian đó em cứ chạy đi chạy về
giữa trường và nhà, sau đó, em quen hai người, anh nhớ có lần anh về nhà
với em, đã gặp hai người dưới cầu thang không?”

“Nhớ.”

“Chính là bọn họ, một người tên Hứa Nhạc, một người tên Lâm Văn

Thụy.”

Tô Dật Tu ôm chân cậu vào lòng, bóp gót chân cho cậu, “Rồi sao

nữa?”

“Em quen bọn họ trong bệnh viện, đúng lúc em đưa mẹ đi khám bệnh,

bọn họ cũng đến khám bệnh, em nhớ rất rõ, lúc gặp nhau, mắt Hứa Nhạc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.