BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 414

“Anh cứ nghĩ là em sẽ về quê cũ.”

“Vốn đã định về, kì sau của năm tư đến trường trung học thực tập, thế

là thuận tiện liền ở lại, tất cả rất thuận lợi, lười dời ổ, hơn nữa nếu về, tuy
không có thân thích, nhưng cũng khó mà không gặp người quen của ba
mẹ.” Không muốn bị người khác nhìn bằng ánh mắt thương hại mãi, ai biết
được ai thật lòng ai giả dối.

“Bây giờ em có anh rồi, đã qua hết rồi.”

Hách Đằng hít sâu một hơi, “Dù sao lúc mua nhà đủ loại phiền phức

bọn họ cũng đã giúp em nhiều. Cuối cùng trong tài khoản chẳng còn đến
mười đồng, nếu không có bọn họ, có lẽ đến cả mì gói em cũng không có
mà ăn.” Cậu lắc nhẹ đầu, nói: “Em thật sự, không hiểu.” Không hiểu tại sao
cuối cùng lại thành như thế. Vì trước đó bọn họ quá tốt với cậu, đây có lẽ
cũng là nguyên nhân tại sao sau khi chuyện xảy ra cậu chỉ nghi hoặc không
hiểu chứ không oán hận, không phải hoàn toàn không hận, chỉ là nghi hoặc
quá lớn, đã bao trùm cả oán hận rồi.

Tô Dật Tu cũng chẳng chê chân cậu bẩn, ôm lên hôn một cái, đổi lại

nụ cười nhẹ của Hách Đằng.

“Có những chuyện, không thể nói với người ngoài được.”

Hách Đằng nhìn anh khó hiểu.

“Chắc em biết kẻ giả vờ lương thiện thì đáng sợ hơn hạng cùng hung

cực ác nhiều, đặc biệt là hai kẻ giả vờ lương thiện.”

“Nghĩa là sao?”

“Em biết mắt Hứa Nhạc có vấn đề không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.