BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 413

còn đỏ ửng, vừa khóc xong, Lâm Văn Thụy nói cậu ta bị bệnh phải chích
thuốc, sợ đau. Vì đều là sinh viên, nên bọn họ cũng nhiệt tình, lại giúp em
trông mẹ, em đi đóng tiền xếp hàng lấy thuốc. Trường bọn họ cách em
không xa, cho nên thường đến chơi với em, còn đến thăm mẹ em, khi mà
bạn cùng trường đều giữ thái độ xa cách với em, hai người đó không chỉ rất
chiếu cố, mà còn đến thăm mẹ em. Sau đó nữa, mẹ em qua đời, khi đó, em
vừa vào năm hai…” Hách Đằng nhắm mắt lại, thời gian đó cậu gần như
không biết sẽ sống tiếp thế nào, tuy đã rất tự lập, nhưng cũng khó mà tự
mình lo liệu hậu sự cho mẹ.

“Cho nên khi đó, bọn họ giúp em rất nhiều?”

“Ừm.” Hách Đằng gật đầu, “Lâm Văn Thụy lái xe đưa em về quê cũ,

em để mẹ ở gần ba. Khi đó em rất hoang mang, lúc nào cũng ngơ ngác, đầu
óc đặc sệt, cho nên đủ thứ chi phí cấp cứu và hỏa táng cho mẹ em đều do
bọn họ trả. Rồi hai người đưa về nhà, em để mẹ em ở cạnh ba…” Cậu
ngẩng đầu nhìn Tô Dật Tu, đột nhiên hỏi: “Anh có cảm thấy em rất vô lại,
rất vong ân phụ nghĩa, bọn họ đối xử với em như vậy, mà lần trước gặp em
còn không muốn nhìn bọn họ.”

“Sao lại nói vậy? Em không muốn gặp chắc chắn là có lý do của em,

em không phải loại người đó, cho nên chắc chắn là đã có chuyện gì rồi
đúng không?” Tô Dật Tu muốn hỏi có phải cậu biết được gì rồi không, cho
nên mới tách ra khỏi hai người đó, “Em không phải loại người có ơn không
báo.”

Hách Đằng không trả lời anh, tự nói tiếp: “Khi hoàn hồn lại, em đã lấy

tiền trong sổ tiết kiệm của mẹ trả cho bọn họ.” Tiếp theo có cần nói không?
Sau đó tất cả vui vẻ, cậu xem bọn họ như anh trai, như người nhà, vừa đi
học vừa làm thêm, rồi đi làm, “Tuy bên này hơi vắng người, nhưng giá rẻ,
ngày nào đó cũng sẽ sung túc, mướn nhà luôn không được yên tâm, hơn
nữa chắc chắn mẹ em cũng mong em có thể ổn định, cho nên cắn răng mà
mua.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.