BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 443

Nghiêng đầu cười cười với Tô Dật Tu, đi vào nhìn bọn họ, “Đã lâu

không gặp.”

“Đúng đó.” Hứa Nhạc đứng lên, “Đã lâu không gặp, nhớ cậu ghê.”

Hứa Nhạc trông vẫn như trước đây, chỉ có điều da trắng hơn nhiều,

gầy hơn một chút, sắc mặt cũng không được tốt, có thể là do hai mắt bắt
đầu trở nặng, ánh mắt hơi mơ hồ. Hách Đằng nhìn Lâm Văn Thụy bên
cạnh, sau khi chào hỏi mình thì vẫn chăm chú quan sát nhất cử nhất động
của Hứa Nhạc. Quả là rất yêu.

“Ngồi xuống cả đi, đừng khách sáo.” Lâm Văn Thụy gọi, “Hứa Nhạc

rất nhớ cậu, mà bọn tớ lại không biết hai người đang ở đâu, cho nên đã đến
bệnh viện tìm bác sĩ Tô.”

“Đúng vậy, còn thấy từ trên tivi nữa. Chương trình đó hay thật.” Hứa

Nhạc cười cười, nghiêng đầu nhìn Lâm Văn Thụy, Lâm Văn Thụy cười nhẹ
tán thưởng, thế là cậu ta cười ngọt ngào gấp bội.

“Ừm, anh ấy có về nói với tớ. Cảm ơn đã nhớ tớ.”

“Tuy là bây giờ cậu có anh họ rồi, nhưng, bọn tớ vẫn mong có thể gặp

mặt nhiều một chút, dù sao cũng đã ở bên nhau lâu như vậy, đều là bạn tốt,
đột nhiên cậu bỏ đi, bọn họ cũng thấy buồn, không biết có phải bọn tớ đã
làm sai chuyện gì không?” Lâm Văn Thụy nói.

“Sao vậy được.” Tô Dật Tu tiếp lời, “Hách Đằng rất hay nhắc hai

người, chỉ có điều trước đây đứa nhỏ này quá cô đơn, bây giờ tìm được tôi,
đương nhiên phải bám dính vào tôi rồi.”

“Nói bậy!” Hách Đằng nhịn không được phải phản bác. Rồi lại thấy

cách nói của mình không được hay, đỏ mặt, rồi lại trừng anh một cái.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.