BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 446

mặt, Lâm Văn Thụy cầm bánh để bên môi, cười trông có vẻ giống đứa nhỏ
đùa dai.

“Tôi đi rửa tay một chút.” Hách Đằng đứng lên đi ra ngoài, Tô Dật Tu

nhét di động vào tay cậu.

Một lát sau, Hứa Nhạc cũng ra theo.

Tô Dật Tu không đi cùng Hách Đằng, vì anh nhận ra Hứa Nhạc nghe

lời Lâm Văn Thụy, là Lâm Văn Thụy không đi, thì anh không đi, tám chín
phần mười người này có gì muốn nói với anh.

Hách Đằng vào toilet, Hứa Nhạc theo sau, “Hách Đằng, rốt cuộc là

sao vậy, cứ cảm thấy như cậu muốn tuyệt giao với bọn tớ.”

Đúng vậy, tuyệt giao với các người thật mà. Hách Đằng rất muốn rống

lên, nhưng bây giờ rống lên chỉ bị coi như tên thần kinh, “Tớ chỉ cảm thấy,
mình đã lãng phí nhiều thời gian quá, cho nên, những ngày về sau cố gắng
ở cạnh anh họ thật nhiều.”

“Dù là vậy, bạn bè thì vẫn có thể ra ngoài gặp nhau mà. Không phải

trước đây chúng ta vui vẻ lắm sao? Hơn nữa, bọn tớ còn giúp cậu nhiều như
vậy.” Giọng điệu của Hứa Nhạc có chút bất mãn.

Cuối cùng Hách Đằng cũng hiểu được tác dụng của số tiền mà Tô Dật

Tu đưa rồi, vì bây giờ cậu có thể thoải mái nói rằng mình không muốn, dù
sao thì đến hiện tại, hai người này vẫn chưa thể hiện ý đồ, “Chuyện trước
đây đã qua rồi, hai người từng giúp tỡ rất nhiều, nhưng tớ cũng đâu có bắt
hai người tốn công vô ích đúng không? Hai người lo lắng cho tớ, nhưng tớ
cũng trả lại rất nhiều cho hai người, cậu nói như vậy chẳng có nghĩa gì.
Chẳng lẽ trước đây các cậu tốt với tớ là có mục đích? Còn định vin vào đó
để ràng buộc tớ cả đời sao?” Các người chỉ bỏ chút công sức, còn tôi thật
sự đã tin tưởng, “Hơn nữa, mấy hôm trước anh họ tớ cũng đã đưa hai người
một số tiền, ba trăm ngàn không phải ít, các cậu còn bất mãn gì nữa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.