BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 464

Hách Đằng xoay lưng lại nghẹn cười.

Vài ngày trôi qua trong yên bình, hai người mua một tờ vé cào năm

trăm tệ ở sạp báo, trúng ba ngàn, Hách Đằng nghĩ đây là dấu hiệu tốt, cho
nên rất vui, “Cất tiền này đi.”

“Làm gì?”

“Chờ ba mẹ anh đến, mời hai người ăn một bữa, rồi, anh dẫn ba mẹ đi

dạo, để hai bác bớt giận.”

Vốn cứ nghĩ là cậu sẽ nói cùng đi ăn một bữa hoặc là dẫn Đại Bảo đi

chơi một chuyến, nhưng không ngờ lại là như thế. Tô Dật Tu nhe răng cười,
“Em nghĩ chu đáo quá. Ba mẹ anh nhất định sẽ thích em.”

“Đừng an ủi em. Em chuẩn bị tâm lý rồi.”

“Vấn đề thời gian mà thôi. Nói chung sẽ không thành tám năm kháng

chiến gian khổ đâu.”

Một tháng trôi qua, Lâm Văn Thụy không chút động tĩnh, Hách Đằng

và Tô Dật Tu cũng không nhắc chuyện này nữa, hôm đó Tô Dật Tu điện
thoại về nói một đồng nghiệp trong phòng khám sinh nhật, muốn cùng ăn
một bữa, bảo Hách Đằng đến. Hách Đằng thấy không tiện lắm, “Em không
đi đâu, mọi người chơi vui nha.”

“Không sao, đâu phải bọn họ không biết em.”

“Thôi không đi vẫn hơn, về sớm về trễ đều phải lo cho Đại Bảo, nếu

lỡ về trễ làm Đại Bảo nghẹn quá thì cũng là anh với em đau lòng thôi, yên
tâm đi.”

Tô Dật Tu thấy Hách Đằng thật sự không muốn đi, cũng để tùy ý cậu.

“Nếu uống rượu thì đừng lái xe đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.