BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 494

“Chuyện như vậy, chỉ ba được làm, con không được.” Tô Dật Tu nói

xong thì hôn mạnh lên môi Hách Đằng, vô cùng thô bạo.

Đại Bảo cảm thấy ba nó thật sự quá ấu trĩ, nghiêm túc như vậy thì lần

lần sau đừng mong con hợp tác với ba bắt nạt mẹ, hừ.

Hách Đằng cảm giác như sức lực cả người đều bị môi anh hút hết cả

rồi, không chỉ sức lực, hô hấp và linh hồn cũng sắp bay đi mất, chỉ còn trái
tim đập thình thịch và tâm trạng kích động, đúng là dở sống dở chết.

Nhưng, nếu không đẩy đầu Tô Dật Tu ra thì sẽ thật sự ngộp chết, Tô

Dật Tu buông ra nhìn cậu thở phì phò, “Cảm giác thế nào?”

“Khỉ! Suýt chết!” Sướng chết.

“Khi hôn thấy thích, là vì hô hấp khó khăn tạo thành cảm giác ngạt

thở, khi thở trở lại, đương nhiên em sẽ thấy thích.”

Hách Đằng quăng cái gối vào anh, “Làm hỏng hết bầu không khí.”

Tô Dật Tu cầm lấy gối chèn xuống dưới lưng cậu, “Đã chủ động như

vậy thì anh không khách sáo nữa.”

Hai người lăn lộn đến nửa đêm, tường ở đây cách âm không tốt như

nhà Tô Dật Tu, có khi người bên kia nói chuyện to tiếng bên này cũng nghe
được, cho nên Hách Đằng rất áp lực, đầu nghĩ phải nhịn không được kêu,
nhưng làm chuyện đó không phải cứ nói không kêu là không kêu được,
huống chi còn có người thành tâm muốn hãm hại cậu.

Nhưng may mà anh Nhất Hưu biết dừng lại đúng lúc, bắt nạt một tí là

được rồi, bắt nạt quá tay thì lần sau sẽ không được vui nữa, thấy Hách
Đằng đỏ mắt quay lại uất ức trừng mình, anh liền chậm rãi thong thả lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.