BẢO MẪU RẤT BẬN - Trang 67

Hách Đằng cười vô cùng trong sáng, “Tôi thấy trong tủ lạnh có gan

ngỗng nên lấy làm. Nghĩ là để lâu thì cũng không ngon nữa.”

Tô Dật Tu nhìn cậu thanh niên cười đến cong cả mắt trước mặt, “Vậy

thì tốt quá, nếu không để hư thì tiếc lắm. Cái đó bạn tôi cho tôi.”

“Í?” Không bị mắng? Lạ quá đi.

Nhìn khuôn mặt ngạc nhiên của Hách Đằng, Tô Dật Tu bật cười nói:

“Cậu nghĩ là tôi sẽ giận sao? Thật có lỗi quá làm cậu thất vọng rồi. Đồ
trong tủ lạnh vốn là để nấu ăn, không thì chẳng lẽ để cho hư? Cậu biết làm
tôi rất vui, tôi có lộc ăn, thật ra khi được cho tôi rất đau đầu, không nỡ
mang đi cho, bản thân lại không biết làm. Cảm ơn cậu nhé.” Nói xong thì
ăn thêm một miếng to.

Hách Đằng nhìn Tô Dật Tu đang ăn rất ngon miệng, đúng là thất sách.

“Cậu cũng ăn đi.” Tô Dật Tu giục cậu, “Trong tủ lạnh có gì cậu thấy

cứ lấy làm.”

“Ừm.” Hách Đằng ấm ức gật đầu.

Đại Bảo lại đến rồi đây. Sau đó tiếp tục cao ngạo nhìn Hách Đằng.

Đúng là siêu phiền!

“Tôi vào bếp ăn.” Hách Đằng bưng chén. Tôi đi trốn có được chưa.

Tô Dật Tu nhìn Đại Bảo, “Đại Bảo ngoan, vào phòng chơi, một lát nữa

sẽ lấy đồ ăn cho con.”

Đại Bảo: Không có tính người!

Đại Bảo đi rồi, nhưng rõ ràng là tâm trạng rất xấu. Vì đuôi đã rũ

xuống rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.