BẠO QUÂN - Trang 149

Nếu là lấy từ trong tủ ra, tất nhiên đã được giặt sạch sẽ, nhưng vẫn đáng

khinh khó tả, khiến Đỗ Vân Hiên cảm thấy bị sỉ nhục đến tận linh hồn.

Anh đỏ rựng, quắc mắt ném chiếc quần đen lại chỗ Cổ Sách.

«Em có ý gì?» Cổ Sách hỏi.

Ý là cảm thấy vô cùng khinh bỉ anh, coi thường anh, cảm giác anh quá

mức ghê tởm!

“Không có ý gì.” Đỗ Vân Hiên nhanh chóng lấy khăn trải giường quấn

chặt mình, rời mắt, “Không phải size của tôi, quá lớn.”

“Lớn một chút có sao, mặc trước đi, lát nữa ăn cơm xong, tôi đưa em đến

trung tâm thương mại mua size vừa với em.”

Bị Cổ Sách đưa đến trung tâm thương mại mua đồ lót?

Đỗ Vân Hiên chỉ cần tưởng tượng ra cảnh hạ lưu vô sỉ kia, cũng đã cứng

họng.

“Không cần, tôi mặc quần tây là được, về nhà thay.”

“Bên trong không mặc sẽ khó chịu, đi đường quần tây ma sát sẽ làm đau

tiểu đệ.”

“Không quan…” Đỗ Vân Hiên chợt dừng lại, vừa kinh ngạc vừa muốn

nổi điên.

Tại sao anh phải cùng Cổ Sách thảo luận đề tài liên quan đến ‘tiểu đệ’

này chứ! Tên khốn nạn!

Đỗ Vân Hiên quay đi.

Quả nhiên, trên mặt Cổ Sách lộ ra nụ cười đùa cợt cực kì vui vẻ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.