BẠO QUÂN - Trang 161

Giờ phút này, trong sân cầu lông rộng lớn, ngoại trừ mình ra cũng chỉ có

một tấm lưới ngăn cách với Cổ Sách đang cầm vợt trong tay. Mà ánh mắt
Cổ Sách tựa tiếu phi tiếu, dường như đang chờ đợi mình cho hắn một cái cớ
để chà đạp.

Đỗ Vân Hiên suy nghĩ một lúc, phát hiện mình chỉ có một con đường

sống duy nhất, chính là tận lực để Cổ Sách ở lại bên kia lưới.

Anh xoay người nhặt lên trái cầu trên mặt đất, cũng không biết động tác

thong thả mà tuyệt đẹp này của mình lại để lộ ra đường cong ở mông, thắt
lưng co dãn khả ái, còn có cánh tay tuyết trắng, tất cả đều khiến đáy lòng
Cổ Sách nhộn nhạo.

“Tôi đánh cầu không được tốt.” Đỗ Vân Hiên khó khăn mở miệng.

Ngụ ý là, hi vọng Cổ Sách thủ hạ lưu tình.

Anh không sợ thua cầu, nhưng lại sợ Cổ Sách bỗng nhiên nổi điên, bên

trong sân bóng đói khát thả dê bổ nhào đến xé đồ của mình.

“Nghiêm túc một chút cho tôi.” Cổ Sách cầm vợt, tiêu sái bày ra tư thế

chuẩn bị, “Đến đi.”

Đỗ Vân Hiên một tay cầm cầu, một tay cầm vợt, phát cầu qua lưới.

Bắt đầu, cực kì, cực kì, cực kì… nghiêm túc, đánh cầu…

※※※

Cổ Sách thấy Gấu Nhỏ vốn không tập trung rốt cuộc chịu bỏ tâm tư cùng

mình luyện tập, trong lòng rất đắc ý, vì chú ý đến lòng tự tôn của Đỗ Vân
Hiên mà chủ động cho Đỗ Vân Hiên quyền phát cầu.

Đỗ Vân Hiên cầm cầu trong tay, suy nghĩ một chút, ném cầu lên không

trung, thắt lưng xinh đẹp bày ra một độ cong duyên dáng, vung vợt lên một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.