BẠO QUÂN - Trang 405

Bên trong phòng khách, tiếng thở dốc khẩn trương vang lên như tiếng

kéo bễ, vài phút sau, tiếng thở dốc dần dần thấp lại, thay vào đó là tiếng
rống giận của Đỗ phụ, “Anh nói bậy! Tiểu Hiên là con của chúng tôi!
Chúng tôi là cha mẹ của nó! Ai dám nói nó là.. nó là cái kia! Vô cớ gây sự!
Anh cút ra ngoài cho tôi!”

Mời vừa còn là khách nhân mà chủ nhà lo sợ sẽ tiếp đãi không chu đáo,

giây tiếp theo đã trở thành đối tượng bị xua đuổi.

Cổ Sách nhìn Đỗ phụ nổi trận lôi đình, tựa hồ tùy thời có thể vung lại

một nắm đấm đánh bay mình ra khỏi cửa, tư thế ngồi lại vẫn tự tin mà
cường thế, “Đỗ Vân Hiên được nhận nuôi khi ít nhất ba tuổi, hẳn đã có chút
hiểu chuyện. Nhưng cậu ấy vẫn không biết mình là con nuôi? Tại sao vậy?”

“Câm miệng! Tôi nói, nó là con chúng tôi!:

Đỗ phụ xắn tay áo phóng về phía Cổ Sách, cánh tay lại bị người dùng lực

kéo lấy. Ông quay mạnh đầu lại, đã thấy gương mặt trắng tuyết của vợ
mình tràn đầy nước mắt.

“Ba nó, người ta biết lai lịch Tiểu Hiên.” Giọng nói Đỗ mẫu run rẩy,

“Hắn đến tuổi Tiểu Hiên nhà chúng ta cũng biết rõ, thôi đi, ba nó, sớm hay
muộn cũng phải nhận, chúng ta nhận đi.”

Đỗ phụ cả người kích động run lên bần bật.

Cuối cùng, hết thảy run rẩy đều biến thành một tiếng thở dài, từ trong cổ

họng nặng nề dật ra. Ông buông xuống nắm tay, giống một trái bóng cao su
xì hơi ngồi xuống.

Một hồi lâu, Đỗ mẫu mới thấp giọng nói, “Cổ tiên sinh, anh nói không

sai. Tiểu Hiên là chúng tôi nhận nuôi, khi đó đứa con đầu của chúng tôi
cũng vừa ba tuổi, bỗng nhiên bị bệnh cấp tính, còn chưa đưa đến bệnh viện
đã tắt thở, Tiểu Hiên chính là ngày đó được đưa đến. Thực sự là một đứa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.